Chương trước
Chương sau
Editor: Gracie

Vì sáng sớm mai sẽ ra vịnh, A Hạ liền đi ngủ thật sớm, ngày hôm sau khi thức dậy khí sắc nàng rất tốt.

Nghĩ đến việc phải ra ngoài gặp người, không thể qua loa được, nàng vấn tóc cài trâm, còn đặc biệt vấn một búi tóc nhỏ như nụ hoa. Thay một bộ áo xuân có hoa văn uốn lượn mới được may trước đó, và vẽ lông mày nhạt.

Tuổi mười lăm, mười sáu chính là thời điểm nhan sắc tươi đẹp nhất, không cần đắp quá nhiều phấn son, ngay cả son môi nàng cũng không dùng.

Vừa làm xong, mẹ Phương ở dưới đã gọi lên, "A Hạ, thuyền sắp đến rồi, con mau xuống đây, mẹ con mình cùng đi."

A Hạ lấy đồ, rồi vội vàng cùng mẹ Phương bước ra cửa. Những người khác trong nhà đều bận rộn, không có thời gian đặc biệt đến vịnh ăn bữa cơm, chỉ có hai mẹ con các nàng đi với nhau.

Chiếc thuyền mẹ Thịnh gọi đến lớn hơn thuyền ô bồng rất nhiều, là loại thuyền hai tầng, hai hàng mái chèo, so với thuyền nhỏ thì chạy nhanh hơn không ít.

A Hạ vừa mới nhìn thấy con thuyền, thì trên tầng hai của thuyền, Hiểu Xuân đã tinh mắt trông thấy nàng, vẫy tay, "A Hạ, mau lên đây, chỉ chờ ngươi nữa thôi."

Mẹ Phương để nàng tự lên, còn mình thì đi vào khoang thuyền tầng một nói chuyện với mẹ Thịnh. A Hạ cẩn thận bước lên cầu thang gỗ trên thuyền, tầng trên của thuyền khá rộng rãi, hơi chút cong cong, mấy người Hiểu Xuân đang đứng bên lan can trò chuyện.

Tiểu A Thất chống khuỷu tay lên lan can, chậm rãi nói: "Ở trên biển dãi nắng dầm mưa, e là mặt Tầm ca bọn họ đều bị phơi đến cháy đen rồi."

"Ta thấy không đâu, hai người bọn họ vốn đã chẳng trắng gì, đen thêm chút cũng không có gì lạ."

Sơn Đào lợi hại nhất chính là cái miệng này, đối xử công bằng không thiên vị ai. A Hạ không tự chủ được mà đồng tình, nhưng nhớ đến gương mặt kia của Thịnh Tầm, nàng cảm thấy dù đen hay trắng thì người ta vẫn đẹp trai như vậy, cũng chẳng so đo làm gì.

Vì vậy nàng chuyển chủ đề, "Ta nghe bá mẫu nói, bọn họ đi Sơn Đình chuyến này, còn mang quà về cho chúng ta."

Nói đến Sơn Đình, Sơn Nam lập tức tiếp lời, "Ta biết Sơn Đình, nghe nói chỗ đó rất thích ăn cay, ai cũng ăn được cay, họ coi hoa tiêu như đồ ăn vậy, rắc cả nắm lớn. Ăn một miếng là mặt đỏ bừng cả lên, nhưng thật ra ta cũng muốn thử xem cái vị đó như thế nào."

Chỉ cần là ăn ngon, hắn đều muốn nếm thử.

"Cay á? Vậy thôi, ta không ăn được đâu."

Hiểu Xuân lắc đầu, ở trấn Lũng Thủy có rất ít người thích ăn cay, đến nỗi tiêu và ớt cũng không bán chạy, thành ra đầu lưỡi mọi người tự nhiên cũng không quen với đồ cay.

Nhưng A Hạ lại thấy khá hứng thú, đồ ăn cay luôn có một loại sức hút khó tả, nhưng chỉ nghĩ một lúc rồi thôi, nàng sợ ăn vào mặt sẽ nổi đầy mụn.

Mọi người ở tầng trên của thuyền đón gió, bên dưới mái chèo khua rất nhanh, con thuyền lướt qua những vòm cầu trên sông Minh Nguyệt, men theo đường sông rẽ trái rẽ phải, đường thủy ngày càng rộng mở.

Lòng sông cũng dần dần rộng ra, nước sông trong vắt cũng từ từ đổi màu. A Hạ ngửi thấy mùi mằn mặn và ẩm ướt, ngẩng đầu nhìn ra xa, mặt biển xanh biếc, phẳng lặng không gợn sóng, thỉnh thoảng có vài con hải âu trắng muốt lượn quanh mây trời hoặc bay thấp sát mặt biển.

Bến cảng ở vịnh rất lớn, có một con đê đá dài và rộng, trên đê dựng các cột đá dùng để neo buộc những con thuyền biển cao lớn với cột buồm cao vút, cờ và cánh buồm bay phần phật trong gió.

Những ngôi nhà của người dân sống cạnh bến cảng đều được xây bằng đá xanh, đắp lên vừa rộng vừa cao, dưới mái hiên và trên lưng ngói phơi đầy những nong tre đựng toàn hải sản, sống gần biển nên dĩ nhiên phải ăn đồ biển rồi. Trong các bao tải miệng mở rộng của người bán rong ven đường cũng đều là cá khô, vừa to vừa ngon.

Lúc này người không tính là quá nhiều, nhưng nếu đến vào lúc canh ba, canh năm hoặc khi trời mới hửng sáng, thời điểm đó hải sản vừa được vận chuyển đến, thôn dân các trấn sẽ chèo thuyền tới, bến cảng chật kín người, ai muốn mua hàng phải đứng trên đê đá, thả thùng buộc dây xuống.

Cho nên khi A Hạ đứng trên con đường đá xanh ở vịnh, mũi nàng tràn ngập mùi tanh của biển cả. Những người nàng gặp trên đường cũng không giống người ở trấn Lũng Thủy, phần lớn họ đều quấn khăn bịt mặt hoặc đội nón lá, vì không khí mặn ẩm ở vịnh không tốt cho da, nếu mặt có vết nứt, gió thổi vào sẽ bị đau.

Đây không phải lần đầu tiên nàng đến vịnh, chỉ là lần trước khi theo đại bá đến đây, nàng vẫn còn nhỏ, nhiều năm qua chưa từng trở lại, cảm giác vịnh đã thay đổi quá nhiều.

Nàng đứng trên đường cố gắng tìm ra những nơi mình quen thuộc, ngẩng đầu nhìn quanh. Phía trước có một tửu lầu, cửa sổ tầng hai được chống lên, từ bên trong thò ra một khuôn mặt, da ngăm đen, mày rậm mắt to.

Khi thấy A Hạ, hắn hơi ngạc nhiên, sau đó liền đưa tay lên miệng hô to: "A Hạ!"

A Hạ có chút không muốn nhận người quen, nhắm mắt lại, quả nhiên Sơn Đào đã nói đúng, bị phơi đen như than, mở miệng ra chỉ có hàm răng là trắng. Mới chỉ đi có hai, ba tháng thôi đấy!

Song nàng nhanh chóng gạt bỏ cảm xúc đó, vẫy tay chào, giọng cũng rất nhiệt tình, "Tam Thanh ca."

"Ây," Tam Thanh cười như đóa hoa, khiến người ta không nỡ nhìn thẳng, hắn quay sang bên cạnh gọi, "Thịnh Tầm, mau lại đây, Tiểu A Hạ bọn họ đến rồi."

Thịnh Tầm ở bên cạnh im lặng bước đến trước cửa sổ, hơi cúi người nhìn xuống.

A Hạ vốn tưởng sẽ xuất hiện một khuôn mặt đen sạm khác, nhưng không ngờ Thịnh Tầm ngược lại còn trắng hơn một chút, lông mi vừa dài vừa dày, mày rậm mũi cao, không còn vẻ thanh tú của nam tử vùng sông nước nữa, mà thay vào đó là một gương mặt góc cạnh, có chiều sâu.

Nàng vừa định vẫy tay chào, không nghĩ tới chớp mắt một cái người đã biến mất khỏi cửa sổ tầng hai. Còn đang thắc mắc thì Thịnh Tầm từ cửa lớn đang mở rộng của tửu lầu bước ra, vai rộng dáng cao, thân hình cân đối.

Khi người đến trước mặt, A Hạ lại không lên tiếng nữa, nàng chỉ cảm thấy dường như mọi người đều lén lút cao lên sau lưng nàng, lúc trước khi Thịnh Tầm rời đi mới chỉ cao hơn nàng một cái đầu, mà giờ nàng chỉ đứng đến ngực huynh ấy.

Qua một thời gian nữa, không biết sẽ còn như thế nào.

"Làm sao vậy? Lâu ngày không gặp, thấy ta không vui sao?" Thịnh Tầm vươn tay vỗ nhẹ lên tóc nàng, giọng trong trẻo pha chút khàn khàn.

Thấy A Hạ không phản ứng, hắn cúi người nhìn mặt nàng, "A Hạ, hình như muội gầy đi một chút."

Chiếc cằm tròn trịa ngày trước giờ đã có chút nhọn, Thịnh Tầm cảm thấy hơi tiếc, tròn tròn mới đẹp.

"Thôi đi, chẳng gầy được chút nào đâu, chỉ là huynh lâu ngày không thấy muội thôi," A Hạ ôm mặt mình, ngẩng đầu nhìn hắn, đáp trả, "Ngược lại muội thấy huynh có vẻ trắng ra không ít, với cả, sao lại cao thêm nữa rồi?"

"Ừm, đây là một câu hỏi hay," Thịnh Tầm cũng không biết trả lời thế nào, hắn lại vỗ vỗ búi tóc nhỏ mà A Hạ đặc biệt chải vào hôm nay.

Chọc cho A Hạ gạt tay hắn ra, phàn nàn: "Nói chuyện đàng hoàng, đừng có động vào tóc muội, huynh muốn vỗ thì vỗ Sơn Đào ấy."

Đúng lúc Sơn Đào bước tới, kiểu tóc hôm nay của nàng ấy cũng giống với A Hạ, Sơn Đào đến gần chào hỏi: "Thịnh Tầm ca, đi đường có mệt không, vừa rồi gọi muội có việc gì vậy?"

"Trên đường đi vẫn ổn, không mệt lắm, không có việc gì đâu," Thịnh Tầm thu tay lại, sau đó đặt hai tay sau lưng, dáng vẻ trầm ổn, bày ra đủ tư thái của một người anh lớn.

A Hạ bĩu môi, thấy bộ dạng này của hắn mà không nói gì.

"Ây da, Tầm ca, huynh thế mà chẳng đen đi chút nào," Tiểu A Thất vừa bước xuống thuyền đã kinh ngạc kêu lên.

"Ta lại thấy ngươi đen đi không ít," Thịnh Tầm liếc nhìn hắn một cái, đáp lại bằng giọng điệu không nặng không nhẹ.

Tiểu A Thất không tin, "Làm gì có?"

"Được rồi, được rồi, chúng ta đừng đứng chỗ này tán gẫu nữa, mau vào trong trước đi, gió ở đây còn lớn hơn trong trấn, đừng để lát nữa ai nấy đều bị gió thổi cho lạnh cóng."

Mẹ Thịnh thấy bọn họ tụ tập một đám trên đường, liền vội vàng đi tới, như lùa đàn cừu non mà đuổi tất cả vào bên trong. Sau khi tất cả lên hết tầng hai, mấy người lớn gặp mặt liền ngồi qua một bên trò chuyện, mấy người trẻ cũng ngồi riêng một bàn.

Bọn họ lớn lên cùng nhau, tuy rằng nam nữ hữu biệt, nhưng khi các nhà tụ họp ăn bữa cơm thì cũng không cần câu nệ nhiều phép tắc như thế.

Chỉ mới chạm mặt chốc lát, Sơn Đào đã cười đến nỗi suýt nằm bò ra bàn, vừa cười vừa nói: "Tam Thanh ca, sao huynh lại đen thế này?"

Thật đúng là bị nàng ấy nói trúng rồi.

Mọi người vốn dĩ không định cười, nhưng Sơn Đào vừa cười là cười đến không dừng lại được, thế là có người không nhịn được mà bật cười theo, kết quả ngay sau đó tất cả mọi người đều cười rộ lên.

Chỉ có Tam Thanh tự vuốt mặt mình, ngơ ngác hỏi: "Đen đến như vậy sao?"

"Xác thật có một chút."

A Hạ dừng cười, nghiêm túc trả lời hắn.

Thịnh Tầm tựa nửa người vào lưng ghế, thờ ơ nói: "Ở Sơn Đình nắng to, hắn ngày nào cũng chạy ra ngoài, không đen mới là lạ."

"Chứ ai mà như hắn, nói xong việc mua bán rồi là không ra khỏi cửa," Tam Thanh còn nhiều điều muốn phàn nàn về hắn, nhưng bị cái liếc nhẹ của Thịnh Tầm làm tiêu tan hết khí thế.

Hắn lười đôi co với Thịnh Tầm, khụ một tiếng, "Ta ra ngoài cũng không phải chơi không, này không phải đã mang quà về cho mỗi người các ngươi sao. Lại nói ta đen, ta sẽ không đưa quà nữa."

Mấy đứa nhỏ lập tức im bặt, nụ cười trên mặt cũng thu lại hết, dù sao thì, vẫn phải xem qua quà chứ.

Tam Thanh rất vừa lòng, từ bên cạnh cầm lại một đống lớn đồ vật, lần lượt lấy ra, "Gương đồng ở Sơn Đình được mài khá tốt, soi rất rõ, ta đã mua mấy cái, đến lúc đó ba người A Hạ mỗi đứa một cái, còn có Phương di, Triệu di,... ta đều mua cả, ai cũng có phần. Các ngươi xem, soi rõ biết bao."

Khi hắn lật gương về phía mình, nhìn thấy hình ảnh đen bóng của bản thân thì bị dọa cho một trận, sau khi điều chỉnh lại thần sắc, hắn cảm thấy vẫn nên úp cái gương này lại, đẩy nó ra xa một chút.

Giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hắn tiếp tục lấy đồ, "Còn nữa, Sơn Nam thích nấu nướng, nên ta đã mua cho ngươi một con dao sắt lớn, cắt đồ ăn rất tốt. Tiểu A Thất, khó chọn quà cho ngươi lắm đó, nhưng bên kia có mấy thanh kiếm không tồi, ta đã lấy cho ngươi một thanh. Vải vóc ở đó cũng được, quan trọng nhất là giá rẻ,..."

Nói một tràng dài, mỗi người đều có phần, A Hạ nhận được quà thì rất vui, nhưng nhớ tới lời của mẹ Thịnh, nàng quay sang hỏi Thịnh Tầm ngồi bên cạnh mình, "Ca, bá mẫu nói huynh mang quà về cho mỗi người chúng ta, là cái gì vậy?"

"Bây giờ muốn xem luôn à?"

"Đương nhiên."

Thịnh Tầm lắc đầu, "Không mang theo, để trên thuyền rồi, lát nữa ăn xong ta dẫn các ngươi đi xem."

"Được thôi," A Hạ gật đầu, quay người lại gần Hiểu Xuân để xem khăn đội đầu của nàng ấy, đối với ánh mắt của Tam Thanh vẫn có chút tán thành, ít nhất thì đội lên cũng không khó coi.

"Nhắc đến ăn cơm," Tam Thanh chống tay lên bàn, mặt lộ vẻ khó tả, "Các ngươi không biết đâu, ta thật sự ăn không quen đồ ăn ở Sơn Đình, quá cay, chưa bao giờ ăn món nào mà cay đến thế, cứ ăn một miếng là phải uống một chén nước. Cuối cùng, đồ ăn chẳng ăn được bao nhiêu, chỉ toàn uống no nước."

Hắn chỉ vào Thịnh Tầm ở bên cạnh, giọng điệu càng thêm không thể tin nổi, "Hắn cảm thấy hương vị vẫn được, còn chạy đi hỏi xem có thể học vài món từ lão đầu bếp hay không, chẳng biết đã nói cái gì mà lão sư phụ kia thật sự đã dạy cho hắn mấy món. Ban đầu ta còn định cười nhạo hắn, ai ngờ lão Thịnh chỉ xem qua vài lần, vừa bắt tay vào làm liền đã ra dáng ra hình, ta tự cảm thấy xấu hổ, không bằng."

Người so với người, thật đúng là khiến người ta tức chết mà, Tam Thanh nghĩ tới mấy thứ mình nấu ra, đến chó cũng không thèm ăn.

"Chậc, Tầm ca, khi nào huynh trổ tài cho bọn đệ xem thử nhé?"

Tiểu A Thất có chút không tin lắm, bởi vì từ trước đến nay hắn chưa từng thấy Thịnh Tầm nấu nướng bao giờ.

Sơn Nam cũng phụ họa, "Đệ cũng muốn nếm thử tay nghề của Tầm ca."

Hắn là thật lòng muốn ăn, và cũng tin rằng Thịnh Tầm chắc chắn sẽ nấu ngon, chỉ mới nghĩ thôi đã thấy thèm rồi.

"Thật sao, Tầm ca mà cũng biết nấu ăn, đúng là chuyện lạ của trấn Lũng Thủy," A Hạ cảm thấy khó tin, giọng điệu có phần nghi ngờ, "Muội cũng muốn nếm thử."

Thịnh Tầm nghiêng đầu nhìn nàng một cái, cũng không từ chối, "Ngày mai đi, đến lúc đó ta sẽ nấu một bữa cho các ngươi."

"Thật sao?" A Hạ hỏi lại.

"Ừ," Thịnh Tầm không nhịn được mà co ngón tay búng nhẹ vào búi tóc nhỏ trên đầu nàng, rồi đặt tay lên lưng ghế A Hạ một cách tự nhiên.

"Nếu huynh còn đụng vào tóc muội nữa," A Hạ trừng mắt nhìn hắn, "Muội sẽ liều mạng với huynh."

"Vậy ta liều mình phụng bồi muội."

Thịnh Tầm cười khẽ, nhưng thấy A Hạ dường như thực sự hơi giận, liền cũng không trêu nàng nữa, miễn cho nàng giận thật lại không hay.

"Đến lúc đó ta cho muội búng lại."

A Hạ nghiêm mặt, "Không được đổi ý."

"Không đổi ý."

Lúc này nàng mới hài lòng, trong lòng thầm nghĩ đến lúc đó phải búng lại thật mạnh. Mọi người đều nói Thịnh Tầm rất ra dáng một người anh lớn, nhưng A Hạ lại cảm thấy đôi khi hắn thật trẻ con, rõ ràng phải như đại ca nhà nàng mới là một người anh tốt.

Nàng quay mặt đi, tạm thời không muốn để ý đến hắn. Lúc này bên ngoài tiểu nhị bắt đầu mang đồ ăn lên, A Hạ liền chỉnh lại tư thế ngồi cho ngay ngắn, ở bên cạnh Thịnh Tầm nắm tay lại chống lên miệng, thực chất là đang lén cười nàng trông giống một con mèo tham ăn.

Vùng vịnh ven biển tự nhiên có nhiều nhất là hải sản, món đầu tiên được dọn lên là canh cá đù vàng nấu dưa muối. Trong tô sứ trắng ngà đặt nguyên một con cá đù vàng lớn với những đường khía dao trên lưng, nước canh màu vàng nhạt, dưa muối thái nhỏ nằm lẫn bên trong.

Dưa muối chính là dưa cải muối, nhưng nó đặc biệt chỉ loại dưa muối làm từ cải tuyết lí hống1. Hàng năm đến mùa thu hoạch tuyết lí hống, mỗi nhà đều sẽ đem lu lớn ra, chôn xuống đất, sau khi phơi khô cải thì cho vào lu, rải muối ở đáy, xếp gọn cải thành từng lớp, mỗi lớp lại rắc một lần muối, và phải dùng đá đè lên để ép cho ra hết nước.

Sau một tháng, dưa muối trở nên khô quắt, có màu vàng xanh. Vớt ra rửa sạch, thái nhỏ rồi xào với mỡ heo chín, sau đó cho cá đù vàng vào chiên cùng, rồi thêm nước nấu canh. Chỉ cần ngửi mùi thôi, A Hạ đã biết ngay là món này, không lẫn vào đâu được.

Cá đù vàng vốn có thịt mềm mịn, dù chỉ hấp đơn giản không nêm nếm thêm gì cũng đã rất ngon, huống chi là nấu thành canh với dưa muối và mỡ heo chín, so với vị tươi ngon tự nhiên thì càng thêm một phần hương vị đậm đà, đáng để thưởng thức tỉ mỉ.

A Hạ vừa ăn được hai đũa, tiểu nhị đã nhanh chóng bưng lên một đĩa ốc bùn say rượu, đây là món đặc sản chỉ có ở vùng vịnh. Nơi này có một bãi bùn rộng lớn, tháng ba hàng năm là mùa ốc ngon nhất, lại trùng hợp đúng lúc hoa đào nở rộ, nên ốc này còn có mỹ danh là 'ốc bùn hoa đào'.

Mặc dù màu sắc của nó hơi tối, thực sự chẳng liên quan gì đến hoa đào, nhưng ốc bùn ngâm trong hèm rượu lại là một món tuyệt vời. Hương rượu không quá nồng, gắp một con bỏ vào miệng, vỏ ốc lúc này thật mềm, nhả vỏ ra, phần thịt ốc bên trong cắn vào cực kỳ tươi ngon.

Một đĩa lớn ốc bùn, bị mọi người thi nhau mỗi người gắp một ít, chẳng mấy chốc đã hết sạch sành sanh, bên cạnh chất thành một đống vỏ ốc.

Đến khi các món khác được dọn lên, A Hạ cảm thấy trong miệng toàn là vị ốc bùn, ăn những món khác đều thấy không còn ngon miệng nữa, mỗi món chỉ gắp một chút nếm thử hương vị rồi thôi, sau đấy chỉ cầm đũa đảo cơm trong chén.

"Không ngon à?"

Thịnh Tầm liếc nhìn chén cơm bị nàng khuấy đảo lung tung, hơi nghiêng người qua hỏi.

"Cũng ngon, chỉ là trong miệng toàn hương vị hèm rượu, ăn các món khác cũng cảm thấy hơi có mùi."

A Hạ đặt đũa xuống, thành thật đáp.

"Muội chờ chút," Thịnh Tầm nhẹ nhàng đẩy ghế ra, đứng dậy hỏi: "Ta xuống dưới lấy chén trà, nếu cần nhiều thì ta sẽ mang cả ấm lên."

"Đệ muốn," Tiểu A Thất lập tức lên tiếng, sau đó lần lượt những người khác cũng nói muốn, thế là Thịnh Tầm chạy xuống lầu lấy một ấm trà ấm và một rổ chén trà mang lên.

Rót một chén trà, rồi đẩy ấm cho người khác, chén trà kia được hắn đặt trước mặt A Hạ, "Uống chút trà để át bớt mùi vị."

"Hiện tại huynh có chút dáng vẻ của đại ca muội rồi đấy."

A Hạ nhấp trà, âm thầm khen ngợi.

"Vậy muội còn không mau gọi đại ca đi."

Thịnh Tầm không nhìn nàng, giọng điệu mang chút trêu chọc. Cũng chẳng đợi A Hạ đáp lại, hắn chỉ vào đĩa lươn xào bên cạnh, nói: "Món lươn xào này cũng được, hương vị không quá nặng, nếm một ít thử xem."

Mùi vị kia trong miệng nàng đã nhạt đi không ít, A Hạ liền gắp thử một đũa, quả nhiên thấy khá ngon, thế là lại ăn được thêm không ít cơm. Thịnh Tầm cũng không cần phải cố gắng giới thiệu món nào ăn ngon nữa.

Sau khi đã ăn uống no nê, cũng mới chỉ qua giờ ngọ, mẹ Thịnh ở bàn bên cầm khăn lau miệng, rồi đứng lên gọi: "A Tầm, con đứng dậy dẫn chúng ta lên thuyền ra biển dạo một vòng đi."

Mẹ Phương kéo tay nàng ta lại, lắc đầu: "Vừa mới ăn xong, để bọn trẻ nghỉ ngơi chút đã."

"Được, vậy thì lên thuyền nghỉ ngơi một lát, Tiểu Cần, ngươi vẫn chưa xem qua con thuyền này đúng không, cao lắm đấy."

Mẹ Thịnh vừa nói vừa khuyến khích mọi người lên thuyền tham quan. Chiếc thuyền này là đi thuê, hải thương ngoài kia nắm trong tay rất nhiều thuyền biển, chỉ cần trả đủ tiền thuê thì muốn thuê bao lâu cũng được.

Một đoàn người từ trên lầu đi xuống, chiếc thuyền biển mà Thịnh gia thuê đang đậu ở cực đông bến cảng. Thuyền rất dài, một chiếc bằng ba, bốn chiếc thuyền ô bồng ghép lại, tuy chỉ một tầng nhưng có rất nhiều khoang lớn nhỏ khác nhau.

Sau khi người lớn đã vào các khoang khác, Thịnh Tầm nhìn về phía khoang chính lớn nhất bên cạnh, cũng là nơi cầm lái, hắn dẫn đầu mở cửa bước vào trong, "Các ngươi vào đi, đồ vật ta mang về cho các ngươi đều ở trong này."

Mọi người lần lượt tiến vào, A Hạ nhìn quanh một vòng, nơi này cửa sổ được mở trên đỉnh và ở phía trước khoang, đáy thuyền còn có một lỗ nhỏ, một thanh gỗ gắn tay cầm xuyên qua, nối với bánh lái ở bên dưới.

Nàng có chút ngạc nhiên, cảm thán: "Đây là bánh lái sao?"

Thịnh Tầm tranh thủ ngó qua, nói với nàng, "Đúng là bánh lái, lát nữa sau khi thuyền chạy thì muội có thể thử, ta dạy cho muội."

A Hạ lùi về phía sau, hỏi một cách không chắc chắn, "Muội có thể thử thật à? Đến lúc đó đừng để cái này bị muội làm hỏng mất."

"Có thể thử, đã có Thịnh Tầm ở đây bảo đảm cho em rồi," Tam Thanh bước tới, vừa đi vừa nói tiếp: "Hắn cầm lái rất giỏi, còn có thể vừa nhìn la bàn hàng hải vừa điều khiển thuyền. Cha ta nói sau này hắn có thể trở thành thuyền trưởng."

Tiểu A Thất kinh ngạc, "Thuyền trưởng, vậy là sẽ quản cả một con thuyền biển, nghĩ tới thôi đã thấy oai phong rồi."

"Không có chuyện đó đâu, đừng nghe hắn bịa chuyện," Thịnh Tầm lười phản ứng với lời nói của Tam Thanh, từ góc tường xách ra hai cái lồng sắt, bên trong là hai con anh vũ với bộ lông đỏ rực và đôi cánh màu xanh biếc, chỉ tiếc là vẫn chưa biết nói.

"Người Sơn Đình bên kia gọi chúng là anh vũ, bọn họ nói chỉ cần chăm sóc cẩn thận thì chúng có thể bắt chước nói được tiếng người, ta chưa từng nghe qua, cũng không biết thật hay giả. Sơn Đào và Hiểu Xuân tự mình chọn một con đi."

Thịnh Tầm nói xong thì đặt lồng sang bên cạnh, để hai người tới chọn.

Sơn Đào và Hiểu Xuân đều rất thích loài chim đỏ rực rỡ này, có điều... hai người liếc nhìn nhau, Hiểu Xuân hỏi: "Thế còn A Hạ thì sao?"

"Hả?" A Hạ đang cúi nửa người xuống, xem thử trong túi vải có cái gì, nghe đến tên mình thì quay đầu lại, thấy hai con chim trên mặt đất, có chút do dự.

Nàng không thích nuôi chim cho lắm, trước đây từng nuôi một con, treo dưới cửa sổ trước phòng, sáng sớm đã bắt đầu kêu inh ỏi, còn mổ vào cửa sổ. Lúc mở cửa sổ ra thì bay loạn vào trong phòng như ruồi nhặng mất đầu, thật sự khiến người ta phiền lòng.

"Muội ấy..." Thịnh Tầm cũng nhớ tới chuyện này, lắc đầu, "Ta đã chuẩn bị cái khác cho nàng."

Hắn trước tiên lấy ra đồ vật cho mấy người Sơn Nam, là hai cái chum lớn. Sơn Nam và Tiểu A Thất thò lại gần, sắc mặt lập tức chuyển từ vui mừng sang không còn một chút ý cười nào, bên trong chum là hai con rùa lớn đầu xanh.

Tam Thanh đặt tay lên vai hai người, giọng đầy đắc ý, "Thứ này không tệ phải không, là ta bảo Thịnh Tầm mua đấy. Hai đứa các ngươi thô lỗ như thế, nên phải mua con gì đó thô cứng mà nuôi mới hợp. Ngàn năm vương bát, vạn năm quy, uầy, các ngươi không chăm sóc chúng vẫn sống được."

Hai người nhìn nhau, không nói nên lời. Sơn Đào bám vào chum, cười trên nỗi đau của người khác: "Tam Thanh ca nói không sai, đến loài này mà các ngươi còn nuôi chết được, cũng coi như một loại bản lĩnh."

A Hạ nhìn hai con rùa, cười đến mức suýt ngã, chợt nhớ ra điều gì đó, nụ cười chợt tắt ngúm, mặt mày nghiêm túc, "Tầm ca, huynh sẽ không cho muội đồ vật giống vậy đấy chứ?"

"Nếu thế chắc muội oán ta chết mất."

Thịnh Tầm khoanh tay, hất cằm, "Thứ kia cho muội, tự muội mở ra xem đi."

Trong góc có một cái lồng sắt trông có vẻ nhỏ xinh, được phủ một lớp vải bố trắng, thỉnh thoảng từ bên trong vọng ra vài tiếng rên rỉ. A Hạ chưa kịp đến gần, mấy người khác còn tò mò hơn cả nàng, đã xúm lại đó trước, thúc giục: "A Hạ, ngươi mau xốc lên cho chúng ta xem thử là thứ gì đi?"

Nàng cẩn thận nắm lấy mép vải, nhẹ nhàng vén toàn bộ tấm vải lên. Ngoài dự đoán, bên trong không phải là mấy loại thú cưng linh tinh kỳ quái như mọi người nghĩ.

Ngồi trong lồng là một chú chó con cả người trắng như tuyết với đôi mắt ướt át, thân hình nó nho nhỏ, tai nhọn, phần lông xung quanh mặt xù xù nom khá tròn trịa.

Nhìn thấy người cũng không né tránh, còn tiến lại gần mép lồng, nghiêng đầu vẫy đuôi, khi đối diện với ánh mắt A Hạ, bỗng nhiên nó hé miệng, lộ ra một nụ cười thật lớn, sau đó nhảy tới nhảy lui trong lồng, khiến người ta dễ dàng nhận ra nó đang rất vui vẻ.

A Hạ luôn rất muốn nuôi chó, tuy nàng đã có mèo rồi nhưng vẫn còn thiếu một chú chó nha. Thế nhưng ở trấn Lũng Thủy, chó thường được nuôi để giữ nhà, dù là chó con thì cũng toát ra một vẻ hung dữ, gặp người lạ liền nhe răng gầm gừ. Chó lớn thì càng không phải nói, chỉ khi ở bên cạnh chủ nhân mới ngoan ngoãn, có con còn lao tới cắn người.

Chọn tới chọn lui đã nhiều năm, nhưng vẫn chưa chọn được con nào ưng ý, dần dà, nàng cũng dần dần từ bỏ ý định này. Chỉ là khi ngẫu nhiên nhìn thấy chó con ven đường, nàng vẫn không nhịn được mà ngắm nhìn thêm vài lần.

Hiện tại trông thấy chó con trong lồng, A Hạ yêu thích đến nỗi không nói nên lời, bởi vì chú chó này quá ngoan, cười lên trông thật đáng yêu, không có chút hung dữ nào.

Sơn Đào vui thay cho nàng, "A Hạ, cuối cùng ngươi cũng có một bé cún rồi, đến lúc đó cột nó ở cửa phòng, để nó trông cửa giúp ngươi."

"Nhưng đừng để bị Niên Cao dọa sợ," Hiểu Xuân cũng cười, tính nết của Niên Cao bình thường thì không sao, nhưng gặp phải con mèo, con chó nào mà nó không thích thì nó sẽ vung móng vuốt ra ngay.

A Hạ cười đến mức hai mắt đều cong lên, ngồi xổm xuống đưa tay ra, chú chó con tiến lại gần mép lồng, một bộ cực kỳ vui tươi hớn hở. Nàng nắm lấy chân nó, nói rất trịnh, "Ta sẽ đặt cho nó một cái tên thật hay."

Suy nghĩ hồi lâu, nàng nói, "Gọi là Tiểu Viên Tử thế nào, các ngươi xem nó kìa, vừa tròn, vừa trắng, vừa ngọt ngào."

Thịnh Tầm cười, "Muội đang nói chính mình đấy à?"

Nếu không phải lúc ở Sơn Đình nhìn thấy con chó này cười ngốc nghếch với người khác, dáng vẻ kia lại trông rất giống A Hạ, hắn cũng sẽ không đuổi theo người ta để mua nó. Hiện giờ so sánh, quả thực là giống nhau.

A Hạ ngẩng đầu nhìn hắn, cảm thấy lời này của hắn hình như cũng không sai, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy có gì đó không ổn.

"Ha ha ha," Tiểu A Thất vừa vỗ đùi vừa cười, cười đến thở hổn hển, "A Hạ, Tầm ca của ta đang nói ngươi giống chó đấy."

"Ta thấy ngươi mới giống chó." Thịnh Tầm liếc mắt nhìn hắn, buông ra mấy chữ. Lần này, người cười điên cuồng biến thành A Hạ.

Mấy người cười đến run cả người, khi tiếng cười dần lắng xuống, bên ngoài vang lên tiếng gọi của mẹ Thịnh: "A Tầm, có thể xuất phát rồi, mọi người đã tập trung đông đủ."

"Vâng."

Thịnh Tầm xoay người đi đến chỗ cầm lái, bên ngoài neo và buồm đều đã được chuẩn bị xong, hắn trong này cũng bắt đầu xoay bánh lái, đầu tiên là xoay về bên trái, thân thuyền nghiêng sang trái, sau đó xoay qua phải, cuối cùng thuyền thẳng tiến ra khỏi bến cảng.

Bên dưới, những thủy thủ đang chèo mái chèo, bánh xe bên mạn thuyền quay về phía trước, mặt nước mênh mông vô tận. Thịnh Tầm khi cầm lái đã không cần xem hải đồ nữa, nơi nào có đảo, có đá ngầm, hắn đều biết rõ.

Cho nên hắn hướng phía sau hỏi, "Các ngươi có ai muốn tới thử cầm lái không?"

"Đệ tới," Tiểu A Thất đã muốn lái thuyền từ lâu, chỉ là tuổi tác còn nhỏ, người nhà cũng hạn chế hắn, hiện giờ có cơ hội đương nhiên không thể bỏ lỡ.

"Được," Thịnh Tầm đồng ý, bước về phía trước vài bước, gọi với ra các thủy thủ và người phụ trách neo bên ngoài, "Các vị thúc bá, lát nữa không cần kinh hoảng, ta để đứa nhỏ trong nhà cầm lái chơi một lát."

"Được thôi, đến lúc đó đừng để đâm vào đá ngầm là được."

Những người bên ngoài tuy tuổi đều lớn hơn hắn, nhưng Thịnh Tầm mới chưa đầy mười tám đã có thể làm tài công, chỉ sợ chẳng mấy năm nữa sẽ tiến lên chức thuyền trưởng của đội thuyền cũng nên. Huống hồ, cha hắn hiện tại cũng là thuyền trưởng, hắn đã nể mặt, mọi người tự nhiên cũng không quá khắt khe.

"Chơi đi, không đâm vào đá ngầm được đâu. Tiểu A Thất, xoay sang bên kia, bánh lái lệch hướng rồi, xoay lại."

Dạy qua vài lần, Thịnh Tầm hoàn toàn không còn kiên nhẫn. Đến lượt A Hạ, câu đầu tiên nàng thốt lên là, "Trông có vẻ khó quá."

"Không khó đâu, muội cứ đặt tay trên đó, rồi xoay sang bên."

Thịnh Tầm rất kiên nhẫn chỉ dạy nàng, không ngờ nàng dùng sức xoay được một nửa thì không thể xoay tiếp. Thứ này vốn được thiết kế cho đàn ông trưởng thành, mà phần dưới của bánh lái còn đang xoay trong nước, nên yêu cầu về sức lực tự nhiên cũng phải lớn hơn một chút.

A Hạ nghẹn đỏ cả mặt, nhưng vẫn không thể xoay nổi, lại không dám buông tay ra, dùng ánh mắt cầu cứu Thịnh Tầm, "Muội có thể buông tay không?"

"Buông đi, lệch hướng một chút cũng không sao, lát nữa có thể chỉnh lại."

Đợi nàng buông tay, Thịnh Tầm bước qua bên cạnh một bước, chỉnh bánh lái về lại đúng hướng. Hắn cũng không để người khác chơi tiếp, sợ các thủy thủ bên dưới bị quay mòng mòng.

"Các ngươi ra ngoài ngắm cảnh đi, những ngọn núi xung quanh đây cũng khá thú vị."

Thịnh Tầm không định để bọn họ ở mãi trong đây, dù sao khoang lái cũng nằm ở đuôi thuyền, từ nơi này chỉ có thể nhìn thấy nước biển cuộn trào, chẳng có cảnh sắc gì. Ở lâu quả thật rất nhàm chán.

Sau khi Tam Thanh dẫn mọi người ra ngoài, khoang thuyền trở nên yên tĩnh, song vẫn có thể nghe thấy một vài tiếng động vang lên. Thịnh Tầm tranh thủ liếc nhìn về phía sau, thấy A Hạ đang ngồi xổm trước lồng sắt trêu đùa chó con.

Hắn hỏi, "Sao không ra ngoài?"

"Nhìn nước nhiều rồi, nước biển cũng vậy thôi," A Hạ đưa ngón tay ra, chạm nhẹ vào mũi Tiểu Viên Tử, nói tiếp: "Với lại, nếu muội cũng ra ngoài, chẳng phải huynh sẽ ở đây một mình sao."

"Ta cũng đã ở một mình nhiều ngày rồi."

A Hạ đáp, "Chuyện này không giống."

"Chỗ nào không giống?"

"Bởi vì muội không có đi cùng huynh," A Hạ lời lẽ chính đáng nói, "Nếu lúc đó muội cũng ở trên thuyền, chắc chắn muội sẽ ở lại đây bầu bạn với huynh."

Thịnh Tầm cảm thấy ấm lòng, tuy nhiên cảm giác ấy chỉ kéo dài được trong chốc lát. Bên ngoài, Hiểu Xuân gọi vọng vào, "A Hạ, ngươi mau ra đây xem này."

"Tới ngay, tới ngay."

Vừa đáp lời vừa xoay người chạy ra ngoài, nhưng sau khi chạy ra, nàng lại bám vào khung cửa thò đầu vào, "Muội đi xem thử, đảm bảo tí nữa sẽ quay lại ngay."

Nói xong liền đi luôn, không ngoảnh lại.

Thịnh Tầm khẽ cười, "Tiểu lừa đảo."

Bên này, A Hạ chạy ra ngoài rồi mới hiểu Hiểu Xuân muốn cho nàng xem cái gì. Bấy giờ đã xế chiều, bầu trời trên biển khác hẳn với bầu trời ở trấn Lũng Thủy. Một mảng hồng nhạt pha lẫn sắc cam vàng trải rộng, những gợn sóng lấp lánh ánh sáng, không có một đám mây trắng nào, trong tầm mắt chỉ toàn là sắc hoàng hôn.

Nước biển không còn xanh lam trong vắt nữa, mà phản chiếu sắc màu của bầu trời, những con sóng cuộn lên lấp lánh như vảy cá. Xa xa, ngọn núi cũng chuyển sang màu xanh thẫm, một đàn chim nước từ nơi đó bay ra, vỗ cánh dưới tầng mây, chừng mười mấy con bay về phía thuyền bọn họ, đậu trên cánh buồm cao vút, thỉnh thoảng lại cất tiếng kêu.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của A Hạ và mọi người, càng ngày càng nhiều chim bay đến đậu trên cột buồm, trông như một cây bông trắng.

Mọi người vừa kinh vừa hỉ, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên xem, chỉ có A Hạ lại chạy vội trở về khoang lái.

"Có thể để yên bánh lái để thuyền tự tiến lên phía trước không?"

"Không được," Thịnh Tầm không hiểu tại sao nàng lại hỏi như vậy, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích, "Bánh lái vẫn đang quay dưới nước, nếu không có ai trông chừng, nó sẽ nhanh chóng lệch hướng, không biết sẽ đi tới nơi nào."

"Vậy thì tiếc quá," A Hạ có chút thất vọng.

"Sao thế?"

"Muội muốn để huynh ra ngoài xem, sắc trời bên ngoài rất đẹp, còn có," A Hạ khoa tay múa chân, "Có rất nhiều, rất nhiều chim biển bay tới, chúng đậu trên cột buồm không chịu rời đi, thật hùng vĩ."

"Nhưng huynh lại không nhìn thấy được."

Thịnh Tầm tay vẫn không ngừng làm việc, ngoài miệng nói, "Muội kể cho ta, ta cũng đã hình dung ra được. Hơn nữa, A Hạ, ta chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bầu trời rồi."

Ngày tháng đi thuyền thật sự rất nhàm chán, phần lớn thời gian, hắn đều ở một mình trong khoang lái điều khiển bánh lái. Ban đêm ít khi cho thuyền chạy, hắn sẽ trải chiếu ngủ trong khoang lái, ngắm cảnh qua cửa sổ trời, mảnh trời trên biển này, hắn đã thấy qua không biết bao nhiêu lần.

Có chút chán ngấy rồi.

Tuy nhiên, sau khi nghe A Hạ nói một cách nghiêm túc như vậy, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời hoàng hôn, nói với nàng, "Hôm nay sắc trời thật đẹp."

Thật sự rất đẹp, rực rỡ hơn tất cả những gì hắn từng thấy trước đây.

"Đáng tiếc là huynh vẫn không thể thấy được đàn chim đó."

"Nhưng muội đã thấy rồi mà," Thịnh Tầm an ủi nàng, "Ta cũng đã gặp qua rất nhiều lần rồi."

"Vậy được, Tầm ca, ở trên biển có phải rất thú vị không?"

A Hạ ngồi trên ghế, chống cằm hỏi hắn.

"Cũng được, nhưng thế nào mới tính là thú vị?"

"Chính là có thể gặp được những chuyện như hôm nay ấy."

Thịnh Tầm cố gắng suy nghĩ, ánh mắt nhìn chăm chú vào mặt biển, thật lâu sau mới nói: "Nếu phải nói đến chuyện thú vị, thì chắc là khi gặp được rất nhiều cá heo, chúng sẽ bơi quanh thuyền. Còn có lần đi từ Sơn Đình ra, có một vùng biển xuất hiện mấy con cá voi rất lớn, màu xanh lam, nhưng chúng không mấy hứng thú với con thuyền, chỉ bơi một vòng rồi biến mất."

"Muội chưa từng nhìn thấy."

A Hạ đổi tay chống cằm, nàng cảm thấy bản thân chưa từng thấy qua, nhưng trong đầu lại mơ hồ hiện lên một chút hình ảnh. Đôi khi những hình ảnh ấy lại trùng khớp với những gì nàng tưởng tượng. Vì thế, A Hạ luôn tin chắc rằng, nếu có kiếp trước, nàng nhất định là một người từng trải, kiến thức rộng rãi.

"Nếu muội muốn xem, đợi mùa hè đến rồi theo thuyền một hai ngày."

"Không thể là bây giờ sao?"

Thịnh Tầm liếc nhìn nàng một cái, "Hiện giờ gió thổi tới đây lạnh lắm, đợi đến mùa hè, lúc đó gió sẽ vừa phải. Hơn nữa, muội lại không chịu được nóng, đến đây tránh nóng chẳng phải là rất hợp lý sao."

Hắn hắng giọng, thuận thế bày ra dáng vẻ một người ca ca, "Còn chưa có hỏi muội, bao nhiêu ngày không gặp, muội ở nhà đã làm những gì?"

"Muội không nói đâu, nói đi nói lại cũng chỉ là những việc đó thôi," A Hạ hỏi ngược lại hắn, "Hay là huynh kể xem các huynh ở Sơn Đình đã làm cái gì đi?"

"Bọn ta à, cũng chỉ là thu gom hàng hóa từ trấn Lũng Thủy, hoặc các trấn lân cận, đem đến Sơn Đình bán. Rồi lại lấy hàng từ Sơn Đình, một phần mang đi bán ở các thành trấn lớn, một phần đem về bán ở trấn Lũng Thủy."

Thịnh Tầm chưa bao giờ ngần ngại chia sẻ những chuyện này với nàng.

"Vậy hẳn là có thể kiếm được không ít tiền bạc."

"Có thể kiếm, nhưng bọn ta quyết định mua luôn con thuyền biển này, tiền kiếm được đều phải tiêu ra ngoài hết."

Việc luôn bị phụ thuộc vào người cho thuê thuyền không phải là chuyện hay, về sau nếu Thịnh Tầm muốn vận chuyển hàng hóa bằng đường biển đến các quốc gia khác, đương nhiên cần phải tính toán sớm.

"Vậy sau này các huynh chính là nhà có thuyền biển rồi."

A Hạ luôn biết cách cổ vũ như thế.

"Còn chưa chắc đâu, A Hạ, muội ra ngoài xem thêm đi, chúng ta sắp phải về rồi."

Ban đêm, những con thuyền trên biển thắp không ít đèn dầu, từng ngọn từng ngọn như treo lơ lửng giữa không trung, tiếng sóng nước vỗ ầm ầm qua lại.

Khi đến vịnh, họ lại đổi sang chiếc thuyền cũ để trở về. Tới trấn Lũng Thủy, nhà nhà đều đã tắt đèn đi ngủ, đường về nhà A Hạ tối đen, lại xách theo không ít đồ đạc, mẹ Thịnh liền bảo Thịnh Tầm chạy vặt, đưa mẹ con nàng về nhà.

Thịnh Tầm cũng không từ chối, đưa đến tận cửa mới nói phải đi về, mẹ Phương chỉ có thể mời hắn ngày khác đến chơi, còn bảo A Hạ tiễn hắn ra cổng.

Cổng lớn Phương gia treo hai chiếc đèn lồng, ánh nến mờ mờ ảo ảo, vẫn đủ để nhìn rõ con đường trước cổng.

A Hạ nhìn đoạn đường đen kịt phía trước, dặn dò, "Đi chậm chút nhé."

"Ừ," Thịnh Tầm như nghĩ ra điều gì, khóe môi hiện lên một nụ cười, "Lúc trước ta vỗ vào tóc muội, nói sẽ để muội vỗ lại, muội có định trả đũa luôn không?"

"Muội muốn giữ lại trước đã."

A Hạ tính toán rất kỹ, nếu sau này Thịnh Tầm còn nghịch tóc nàng nữa, nàng sẽ có thể báo thù nhiều lần.

"Vậy mai qua nhà ta nhé."

"Huynh thật sự sẽ nấu ăn sao?"

"Còn nghi ngờ ta à," Thịnh Tầm người cao tay dài, dù cách A Hạ một khoảng, nhưng chỉ cần đưa tay ra là có thể dễ dàng chạm vào đỉnh đầu nàng, bóp nhẹ búi tóc nhỏ kia, cảm thấy chơi còn khá vui.

"Thịnh Tầm, huynh có phải bị bệnh không đấy."

A Hạ rất muốn đánh trả, nhưng Thịnh Tầm chỉ cần một bước dài đã có thể tránh sang bên cạnh, thong thả đi vào trong ngõ.

Để lại một câu.

"Mai đến sớm một chút, còn có thể để muội gọi món trước."

Nàng tức giận trừng mắt với bóng lưng của hắn, trong lòng nghĩ ngày mai sẽ gọi món phức tạp nhất để làm khó hắn.

Chú thích:(1) Tuyết Lí Hống (雪里蕻) (tên khoa học: Brassica juncea var. Crispifolia) là một loại rau cải, tuyết xuống vẫn xanh, thường dùng làm rau muối. (2) Canh cá đù vàng dưa muối (咸齑大汤黄鱼): (3) Ốc bùn say rượu (醉泥螺)

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.