Phác mại còn được gọi là "quan phác mãi mại", nói khó nghe thì cũng tựa như đánh bạc. Tuy nhiên, giá cả đã được người bán hàng niêm yết sẵn ngay từ đầu, ai ngại đắt thì có thể không chơi, cũng xem như là một việc kinh doanh minh bạch.
A Hạ chen vào đám đông để xem, thấy phác mại này không phải là trò ném đồng xu đoán mặt sấp hay ngửa, mà là bày một cái bia tròn bằng gỗ rất lớn, bên trên dán giấy, chia thành nhiều ô nhỏ, in hình các vật phẩm muốn phác mại. Mỗi lượt chơi tốn một văn tiền, dùng mũi tên bắn vào bia, bắn trúng thì được lấy món đồ đó miễn phí. Còn nếu bắn mãi không trúng, vậy thì tiêu tiền mua.
Người bán rong đến từ trấn bên cạnh, chuyên chạy vào trấn Đại Thành để lấy những món đồ mới lạ về bán, như đồ sứ xanh mới, áo yếm lụa, khăn trùm đầu nhỏ có viền lông, quả cầu vải nhiều màu sắc, túi thơm các loại, quạt tranh,... vô cùng đẹp mắt, được bày đầy một bàn dài, thu hút ánh nhìn của mọi người.
Người vây quanh đông đến mức giống như bầy kiến tha cục đường, chôn chân tại đó không chịu rời đi, chỉ có chỗ ở giữa nơi người ta bắn vào bia tròn là còn trống ra một khoảng lớn. A Hạ đặt tay lên vai Hiểu Xuân để xem náo nhiệt, mỗi lần thấy người khác bắn không trúng, nàng lại kêu lên một tiếng "ui da".
Nếu ai may mắn bắn trúng, thì trong số những người vỗ tay cười vui kia chắc chắn sẽ có nàng.
Sơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-noi-tran-nho/3553256/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.