Chương 17: Đậu phụ khô và mề vịt kho
Editor: Dứa
Các hàng quán ở Minh Kiều được mở theo kiểu tùy tâm sở dục, người chú trọng hình thức thì bày một cửa hàng nhỏ, dù gió thổi mưa xối cũng không sợ. Còn nhà nào không quá để ý, chỉ cần lấy tấm ván gỗ vỡ đặt xuống đất, kê thêm một chiếc ghế vuông nhỏ, là đã thành một quầy hàng. Loại sạp như vậy thường bán những thứ đào được từ trong đất, bị dính đất bẩn, nên cũng không cần quan trọng hình thức.
Ngoài ra còn có những người không lên bờ, chỉ buôn bán dưới vòm cầu và ven sông, phía trước mấy con thuyền ô bồng đang neo đậu có treo lồng đèn giấy, các ngư dân sẽ ngồi bán ngay ở đầu thuyền. Lúc này họ không bán cá tươi nữa, mà chỉ bán các mặt hàng khô như cá khô, tôm khô, lạp xưởng, rong biển,...
Phải qua canh năm, lúc đó mới đổi sang nhóm người tới bán cá tươi, có cả cá sông và hải sản, giá cả của bọn họ hợp lý nên rất được ưa chuộng. Chờ khi mặt trời lên cao, cái lu cũng đã trống rỗng, còn sót lại một ít cá nhỏ vụn sẽ được mang về nhà. Rưới lên chút rượu, rồi cho hành, gừng và tỏi băm vào nồi kho chung, những nhà nào có điều kiện, sáng sớm sẽ nấu một nồi cơm lúa mạch để ăn cùng.
A Hạ nghe thấy tiếng rao to của những ngư dân bên dưới, cùng với tiếng mắt tre nứt tách tách thi thoảng vang lên dưới bếp lò, tiếng nước canh sôi ùng ục và tiếng xào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-noi-tran-nho/3514357/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.