Sáng sớm đầu xuân trời còn se lạnh, A Hạ cuộn tròn trong chăn bông lau ngủ ngon lành, khung cảnh ấm áp trong căn phòng bị mẹ Phương đến phá tan sự yên tĩnh.
Mang đôi mắt còn ngái ngủ, A Hạ mơ màng đi đến phòng ăn, mê man ăn cơm khiến nàng suýt chút nữa cắm mặt vào trong bát, lúc này mẹ nàng bỗng lên tiếng: "Hôm nay chúng ta đến nhà ngoại con ở một ngày."
A Hạ lập tức thanh tỉnh lại, "A nương, không phải lần trước người còn bảo con không được đến nhà ngoại, để đỡ tốn lương thực của bọn họ sao."
"Nhìn nàng còn mang thù kìa." Mẹ Phương cười đến nghiêng ngả.
Ngày ấy chẳng qua là thuận miệng nói, không ngờ nàng vẫn còn nhớ.
Bà nội cũng cười, rồi lại giải thích cho mẹ Phương, "Lời của nương con lần trước chỉ là lời nói đùa, không cần coi là thật."
"Biểu tỷ Sương Hoa của muội hôm nay đính hôn, trước đó đã nhắc qua rồi." Phương Giác tuy buồn cười, nhưng vẫn vừa cười vừa giải thích cho nàng biết hôm nay đi làm gì.
"Muội nhớ kỹ mà, chỉ là mới ngủ dậy nên hơi choáng váng thôi." A Hạ đương nhiên không thể quên chuyện đại sự bậc này, hôm qua đã sớm thu thập đồ đạc xong xuôi.
Nàng cũng không nói thêm gì nữa, vội vàng ăn sáng xong, lại chạy thình thịch lên lầu cầm túi tay nải xuống dưới.
Cả nhà bọn họ hôm nay đều đi cùng, Bánh Gạo cũng không thể bị bỏ lại, nó nằm trên vai Phương Giác, ngẩng đầu nhìn người trông rất oai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-noi-tran-nho/3448020/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.