Chậm rãi đi đến chỗ dù che nắng, hai anh em ngồi xuống đối mặt nhau. Nói vào chuyện chính. Cận Hàn nhắc đến việc đầu tư rượu vang: “Điều kiện anh vừa nói với chú, chú suy nghĩ thế nào rồi?” Cận Ngự đón lấy cốc trà do phụ tá đánh golf đưa đến, mở nắp uống một ngụm, đôi môi mỏng mở ra khép lại: “Hai mươi phần trăm cổ phần.” Cao hơn gấp đôi so với điều kiện Cận Hàn vừa đưa ra. Cận Hàn tháo kính râm xuống, ánh mắt trầm tư, lời của Cận Ngự hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của anh ấy. Thấy Cận Hàn không đáp lại, Cận Ngự nhướng mày, hỏi: “Anh cả suy nghĩ thế nào rồi?” Cận Hàn hơi gật đầu, suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: “Hai mươi phần trăm…” Chủ đề câu chuyện thay đổi một trăm tám mươi độ, Cận Hàn hỏi như nói đùa: “Có phải bây giờ kết hôn rồi nên chú tính cả phần của Thất Thất?” Cận Ngự lắc đầu, ném ra một câu: “Hai mươi phần trăm này đều do Thất Thất đứng tên.” Cận Hàn nhướng mày, cảm thấy hơi kinh ngạc với kết quả này: “Chú đúng là bị con nhóc kia nắm chặt rồi! Hai mươi phần trăm! Chú không phải không hiểu rõ lợi ích trong này!” “Dù sao kết hôn cũng phải có sính lễ, bố mẹ Thất Thất đều đã không còn, vậy thì cho Thất Thất đi!” Giọng điệu của Cận Ngự có chút thâm trầm. “Mười lăm phần trăm, đây là giới hạn cao nhất của anh.” “Hai mươi phần trăm, em không hề chạm đến giới hạn của anh! Nếu anh nắm chắc được chuyện bên Pháp, anh sẽ không cần đến tìm em để bàn điều kiện.” Không khí im lặng một hồi lâu. Cận Hàn đáp lời: “Hai mươi phần trăm! Anh đồng ý với chú.” Cận Ngự hơi nâng chén trà, coi như đồng ý. Cận Hàn cầm lấy hộp thuốc trên bàn, rút ra một điếu thuốc, sau đó đưa cho Cận Ngự: “Hút một điếu không?” Cận Ngự lắc đầu. Cận Hàn ngậm thuốc vào trong miệng, phụ tá chơi golf liền đưa bật lửa lại gần để châm thuốc. Khói thuốc quẩn quanh, Cận Hàn hơi híp mắt, nhìn Cận Ngự nói: “Đàn ông nhà họ Cận đều nghiện thuốc, chỉ có chú là nhạt nhẽo, nếu không phải vì năm chú ra đời anh đứng bên ngoài phòng sinh, anh quả thật sẽ nghi ngờ chú không phải là con trai ruột của bố.” Cận Ngự cười nhẹ trả lời: “Thất Thất bị hen suyễn nhẹ, khói thuốc sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ hệ hô hấp của em ấy.” Cận Hàn cau mày: “Thất Thất, Thất Thất, chú cứ mở miệng ra là Thất Thất! Chú đấy! Đúng là thất bại thật!” “Nếu đây được coi là thất bại, vậy thì đàn ông đều thất bại trên người phụ nữ hết, chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi! Anh cả cũng không phải ngoại lệ đâu!”
Cận Hàn hít hột hơi thuốc rồi thở ra, nhướng mày nhìn Cận Ngự, hỏi: “Trên đời này, có ba loại người phiền phức, có biết đó là ba loại người nào không?” Cận Ngự nhìn anh, hơi cong môi, đợi đáp án. Cận Hàn tiếp tục nói: “Loại thứ nhất, phụ nữ! Loại thứ hai, trẻ con! Loại thứ ba, là loại phụ nữ mang theo đứa trẻ đến bắt chú chịu trách nhiệm!” Nghe Cận Hàn nói xong, Cận Ngự cười phá lên, hai vai không nhịn được run rẩy. Cận Hàn thở nhẹ một hơi, tiếp tục nói: “Phụ nữ cũng giống như là cưỡi ngựa xem hoa, người tốt hơn vĩnh viễn đều là người tiếp theo.” Cận Ngự nhướng mày: “Những lời này, nếu để người trong nhà nghe được, anh chắc chắn sẽ bị ăn roi.” Cận Hàn chẳng quan tâm, nói: “Bây giờ nhà họ Cận có chú nối dõi tông đường, anh cũng có thể thanh tịnh một thời gian. Một thời gian nữa anh sẽ dẫn một cô bạn gái về nhà ăn cơm, vậy là bình an hoàn thành nhiệm vụ.” Câu chuyện lại chậm rãi tiếp tục. Cổ Nhạc đi đến bên cạnh Cận Hàn, cúi người xuống, nói bên tai Cận Hàn: “Cận Tổng, bên Hoa Tín có người muốn gặp anh, đang đợi ở văn phòng.” Cận Hàn nhướng mày, lịch trình luôn được bảo mật, sao lại có người có thể tìm đến nơi này. Cổ Nhạc đưa một tấm danh thϊếp cho Cận Hàn, hỏi: “Chính là người này, anh có muốn gặp không?” Cận Hàn không thèm nhìn tấm danh thϊếp lấy một cái, dứt khoát nói: “Không gặp.” Cổ Nhạc lộ ra vẻ mặt miễn cưỡng, mở một tấm ảnh đưa cho Cận Hàn, nói: “Cận tổng, đây là của người phụ nữ kia gửi đến, anh có muốn nhìn thử không?” Cận Hàn liếc nhẹ một cái, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh miệt: “Nếu tôi không gặp cô ta, cô ta sẽ làm thế nào?” Vẻ mặt Cổ Nhạc thâm trầm, cúi đầu đợi lệnh, rõ ràng đã biết đáp án, ông chủ như vậy chính là tự nói tự nghe, anh ta không cần phải trả lời. “Để cô ta vào đây đi!” Cận Hàn ra lệnh. “Vâng.” Cổ Nhạc đáp xong, lập tức quay người rời đi. Cận Ngự đặt chén trà xuống: “Anh cả bận việc thì làm đi, Thất Thất vẫn đang ở phòng chờ đợi em! Em đi trước!” Lại là Thất Thất, Cận Hàn bất lực gật đầu, ném một câu: “Phụ nữ đúng là một loài phiền phức!” Cận Ngự đứng dậy, hỏi: “Anh không phải bị người khác uy hϊếp đấy chứ? Phụ nữ?” Cận Hàn ngẩng đầu nhìn anh: “Anh bị người khác uy hϊếp?” Cận Ngự cười một cách đầy ẩn ý, cũng không đáp lời, vẫy tay tạm biệt, quay người rời đi. ** Quay lại khu văn phòng, Cận Ngự tìm đến phòng nghỉ ngơi.
Mộ Thất Thất dựa vào sofa đơn mềm mại, mặt đầy không vui. Mệt mỏi cả một buổi chiều, cuối cùng kết quả lại là hòa nhau, cô càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng. Cận Ngự đi đến trước mặt Mộ Thất Thất, hai tay đặt lên tay vịn của ghế sofa, cúi người xuống: “Không phải bảo em đi tắm trước, sau đó đi ăn chút gì đó sao? Tại sao lại ngồi đây một mình?” Mộ Thất Thất bĩu môi, ngẩng đầu lên nhìn Cận Ngự, giọng nói lạnh lẽo “Nếu sớm biết kết quả là hòa, em đã không cố tình nhường! “ Cận Ngự nghe xong, khó nhịn ý cười: “Hôm nay em đã rất giỏi rồi! Anh đã chuẩn bị tinh thần viết cả chi phiếu rồi! Biểu hiện của em lại tốt như vậy, nên thưởng cho em cái gì đây?!” Xoay chuyển tình thế. Mộ Thất Thất cố nén ý cười, làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Đúng vậy! Anh sẽ thưởng cho em cái gì đây?” Cận Ngự hôn lên trán Mộ Thất Thất, nhẹ nhàng ma sát: “Mua cho em mấy bộ đồ mới nhé!” Mộ Thất Thất ghét bỏ hừ một tiếng: “Quần áo…làm người chơi cùng cả một buổi chiều, em chỉ đáng giá với mấy bộ quần áo thôi sao! Keo kiệt!” Cận Ngự cười cưng chiều, đứng dậy nắm lấy tay Mộ Thất Thất, đi ra khỏi phòng nghỉ. ** Trên sân golf. Cận Hàn vung gậy, lượt bóng này bay rất cao, rất xa. Cổ Nhạc tiến lại gần, cung kính nói: “Cận tổng, người đã đến.” Cận Hàn cố tình không nghe, chậm rãi bước về phía quả bóng bay đi. Sau lưng truyền đến âm thanh của người phụ nữ, thanh thoát và tao nhã: “Chào ngài! Cận tổng!” Cận Hàn không nhìn người phụ nữ, vẫn tiến lên phía trước, lạnh lùng nói: “Hành động này của cô Mộ hình như có chút hơi bỉ ổi rồi đấy! Tập đoàn Hoa Tín dù sao cũng có chỗ đứng trong ngành, trên cương vị giám đốc điều hành mới nhậm chức, vừa mới quản lý hạng mục đầu tiên đã dùng thủ đoạn thế này, tôi vô cùng lo lắng cho danh tiếng trong ngành của tập đoàn Hoa Tín sau này.” Dù bị mỉa mai như vậy cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của người phụ nữ, Mộ Ngưng An cười nhẹ, đáp lời: “Trong nửa tháng nay, Hoa Tín nỗ lực rất nhiều cũng không gặp được Cận tổng, nếu tôi không làm như vậy, sợ là hôm nay cũng không thể gặp được ngài một cách thuận lợi như vậy.” Cận Hàn dừng bước chân, lúc này mới quay người nhìn người phụ nữ kia, một thân trang phục công sở, môi đỏ khẽ nhếch, mái tóc búi lỏng, mỗi một hành động đều lộ ra vẻ thuần thục trưởng thành ưu nhã. Cận Hàn quét mắt nhìn một lượt cảm thấy người phụ nữ này cũng có mấy phần nhan sắc: “Cô Mộ, cô thực sự cảm thấy chỉ dựa vào tấm ảnh kia cũng có thể uy hϊếp tôi?” Ngón tay thon dài của Mộ Ngưng An vén sợi tóc bên tai, đáp lời: “Có lẽ vậy! Dù sao hiện tại mọi người đều rất quan tâm đến bê bối đào hoa của Cận tổng và cô Lê Mạn Lị. Nếu lúc này lại nổ ra tin Cận tổng cùng đi du lịch với người mẫu trẻ, tôi nghĩ việc này không chỉ có ảnh hưởng đến hình tượng cá nhân ngài, mà còn có thể tạo nên ảnh hưởng nhất định đến công ty của ngài.” Cận Hàn cười khẩy một tiếng: “Nếu mọi người thích những tin tức nhàm chán này, tôi cũng không ngại lên trang đầu, thậm chí nữ chính của trang đầu là cô Mộ cũng được.” ___________lời tác giả_______________- Cái người tên là Mộ Ngưng An, mọi người còn nhớ không? Tôi biết mọi người còn nhớ, nhắc lại một lần nữa nha, chính là chị họ của Thất Thất!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]