Chương trước
Chương sau
Mộ Thất Thất đi thẳng về phía trước, đi vào phòng ngủ, trên giường tuyết trắng trải đầy cánh hoa hồng đỏ giống như phòng của người mới cưới.
Uy Vi An sau đó cũng đi theo vào, đóng cửa phòng ngủ, tiếng ồn ào náo nhiệt lập tức bị chặn ở ngoài cửa.
Mộ Thất Thất cúi người nhặt lên một cánh hoa hồng trên giường, nói: "Đồ đê tiện đúng là hèn hạ, không có giá trị! Cách trang trí giống phòng cưới này là để lát nữa hiến thân à?"
"Thất Thất! Cậu quá đáng rồi đó!”
“Quá đáng sao? Biết rõ hôm nay tôi tổ chức sinh nhật mà còn cố ý đặt phòng đối diện show ân ái, đây mới gọi là quá đáng đấy!”
Uy Vi An gượng cười hai tiếng, Mộ Thất Thất nhìn mà cảm thấy khó chịu.
Mộ Thất Thất nói tiếp: "Tám năm, tôi đúng là bị mù! Đừng tưởng rằng là cậu đã cướp được Tử Nghiêu, chỉ là tôi không muốn nên ném cho cậu đó!”
“Mộ Thất Thất!” Trong cơn giận dữ, Uy Vi An gọi đầy đủ tên của cô: "Thừa nhận mình thua rất khó đối với cậu sao?”
“Tôi thua ai?” Mộ Thất Thất cười lạnh hỏi ngược lại.
"Người Tử Nghiêu thích không phải là cậu! Cậu thua rồi!”
Những lời này của Uy Vi An lạnh lùng đâm vào đáy lòng Mộ Thất Thất, điều càng làm cho Mộ Thất Thất tức giận chính là người ở trước mặt kêu gào với cô, nói cho cô biết là cô thua rồi.
Mộ Thất Thất cắn răng kiềm chế cơn tức giận, gằn từng chữ nói: "Vừa rồi trước mặt nhiều người như vậy, tôi không vạch trần cậu là đã cho cậu mặt mũi rồi, sau này còn ở trước mặt tôi giả bộ vô tội! Tôi không mắc bẫy của cậu đâu.”

"Tôi không sợ cậu vạch trần! Cùng lắm thì để cho tất cả mọi người biết, Tử Nghiêu mà cậu thầm mến ba năm không thích cậu! Cậu không dám nói bởi vì cậu cảm thấy mất mặt!”
Uy Vi An nói từng chữ đâm thẳng vào tim của Mộ Thất Thất.
Hai tay Mộ Thất Thất siết chặt lại, cố cố gắng khắc chế cảm xúc hỏi: “Có phảu bây giờ cậu cảm thấy rất thoả mãn đúng không?”
Uy Vi An mím môi, một lúc lâu sau mới đáp một câu: "Đúng!”
Mộ Thất Thất lạnh lùng hậm hừ một tiếng.
Uy Vi An tiếp tục nói: "Cho đến nay, thành tích của tôi không kém hơn cậu, nhưng trong mắt giáo viên, tất cả những lợi ích đều dành cho cậu! Cuộc thi diễn thuyết vào ngày thứ hai, tôi và cậu được dạy chung trong một tháng, cuối cùng bởi vì hạn chế số người, giáo viên không nghĩ ngợi liền loại bỏ tôi! Cuộc thi biện luận lớp 11, vì trường muốn bảo vệ nhóm của cậu ra khỏi vòng loại mà để nhóm của tôi đi để đối đầu với mười trường trung học và tôi đã trở thành bia đỡ đạn! Năm lớp 12, kết quả thi của hai người chúng ta giống hệt nhau, cùng nhau tham gia phỏng vấn học viện ngoại giao, nhưng cuối cùng người duy nhất được đưa vào danh sách là cậu chứ không phải tôi! Cậu có biết giáo viên chủ nhiệm đã nói gì với tôi không? Cô ấy nói, tôi có thể cạnh tranh với bất kì ai, nhưng riêng cậu thì không, cô ấy nói tôi sẽ cạnh tranh không lại! Còn nói rằng năm đó khi cậu được thăng chức trong trường chính là vì cậu được chiêu sinh đặc biệt!”
Mộ Thất Thất nghe xong liền hỏi lại: "Cho tới nay, cậu thua mà không phục, đúng không?”
“Đúng!” Uy Vi An trả lời chắc chắn.
Mộ Thất Thất nghe xong, tâm trạng trái lại buông lỏng, cười khẽ một tiếng: "Nhưng hai năm nay cậu có được tất cả mọi thứ! Mỗi học kỳ đều được học bổng hạng nhất, trong hội sinh viên cũng thuận buồm xuôi gió, bạn cùng lớp thích cậu, giáo viên tin tưởng cậu! Tiện thể cậu còn lợi dụng chức vụ của mình trong hội sinh viên mà trả thù tôi! Đặc biệt chọn những lúc tôi không ở trong ký túc xá mà bảo kiểm tra phòng ngủ, chọn những lúc tôi không đi học mà điểm danh!”
Uy Vi An nghe xong, hai má nóng rực.
Mộ Thất Thất chuyển đề tài: "Nhưng cậu đừng quên! Nếu không phải tôi từ bỏ đặc cách vào học viện ngoại giao, cậu cũng sẽ không được thay thế tôi! Tất cả những gì cậu có bây giờ là những gì tôi đã cho cậu! Kể cả Tân Tử Nghiêu!”

Uy Vi An nắm chặt mặt dây chuyền cỏ tứ diệp trên cổ tay, tay hơi run lên.
Mộ Thất Thất nghiêng về phía trước một bước, nhìn vào mắt củaUy Vi An, trong giọng nói mang theo sự uy hϊếp: "Từ giờ trở đi, cậu nhất định phải nắm chặt những thứ cậu đã có được, không phải lúc nào tôi cũng từ bỏ giống như vậy, đến lúc đó cậu cũng đừng kêu đau!”
Uy Vi An cắn môi, nghênh đón ánh mắt Của Mộ Thất Thất: "Cậu đã lãng phí hai năm, cậu cảm thấy bây giờ cậu còn có tư cách cạnh tranh với tôi sao? Em gái năm nhất!”
Ánh mắt của Mộ Thất Thất chậm rãi di chuyển xuống, cuối cùng đặt ở trước ngực Uy Vi An: "Ai nói không có?”
Mộ Thất Thất dứt lời liền đưa tay kéo mặt dây chuyền thủy tinh phấn trên cổ Uy Vi An xuống.
Làn da trắng nõn của Uy Vi An liền lộ ra một vết máu, cảm giác đau đớn đột nhiên ập tới khiến khóe mắt của cô ta hiện lên ánh nước.
“Đây là món đồ đầu tiên!”
Mộ Thất Thất nói xong bèn đi thẳng về phía cửa, mở cửa phòng ra.
Tân Tử Nghiêu chờ ở ngoài cửa, khi thấy Uy Vi An tay ôm cổ, khóe mắt còn chảy nước mắt, cậu ta đưa tay ngăn cản Mộ Thất Thất, căng thẳng hỏi: "Cậu và An An nói với nhau cái gì vậy? Tại sao cô ấy lại khóc?”
Mộ Thất Thất nhìn Tân Tử Nghiêu, nở một nụ cười lạnh nhạt và nói: "Cậu đi hỏi cậu ta đó!”
Mộ Thất Thất nói xong, giơ tay đánh cánh tay Tân Tử Nghiêu xuống, đi về phía đám người, lớn tiếng nói: "An An và Tử Nghiêu muốn trải qua thế giới hai người! Đừng làm bóng đèn nữa, đến chỗ của mình uống rượu đi!”
Một câu nói này được tất cả mọi người hưởng ứng, căn phòng vốn náo nhiệt trở nên yên lặng trong nháy mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.