Ánh nắng ban mai khẽ rọi vào.
Mộ Thất Thất từ từ tỉnh dậy trong cơn ngứa, cô cảm thấy trán của mình ngứa ngáy và hơi đau.
Cô vô thức đưa tay lên sờ, cảm thấy đã chạm phải một vật có gai cứng.
Râu của đàn ông sao?
Mộ Thất Thất mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là một chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, ở giữa cổ áo khẽ hở ra là yết hầu của đàn ông, hơi thở âm trầm tựa như đóa hoa lan cao quý nhẹ nhàng tỏa ra từ cơ thể của người đàn ông.
Mộ Thất Thất hoảng hốt chậm rãi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đầu của Cận Ngự đang tựa vào đầu giường, hai mắt của anh nhắm lại, ngủ rất yên ổn.
“Đồ cầm thú!” Mộ Thất Thất hét lên.
Cận Ngự nhíu mày, dùng ngón tay xoa bóp sống mũi rồi mới chậm rãi mở mắt ra.
Tối hôm qua, Mộ Thất Thất giật mình tỉnh giấc nhiều lần vì gặp ác mộng nên anh vẫn luôn ở bên cạnh trông chừng, cho đến khi trời gần sáng mới có thể nghỉ ngơi một lúc, nhưng không ngờ rằng vừa ngủ chưa được bao lâu thì Mộ Thất Thất đã tỉnh dậy.
“Anh ra ngoài cho tôi!” Mộ Thất Thất gào lên.
Cận Ngự khẽ thở dài một hơi, vén một góc chăn lên rồi nói với tông giọng trầm khàn: “Buông tay ra!”
Mộ Thất Thất rũ mắt xuống nhìn thì thấy tay mình đang đặt lên eo của Cận Ngự, bàn tay còn nắm chặt lấy vạt áo sơ mi của anh.
Tối hôm qua cô cứ nắm như vậy mà ngủ suốt một đêm.
Mộ Thất Thất đỏ mặt, vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ngoai-giao-va-co-vo-tinh-nghich/864893/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.