Chương trước
Chương sau
Học viện Ngoại giao là cơ sở giáo dục đại học duy nhất trực thuộc Bộ Ngoại giao.
Đây là cái nôi của các nhà ngoại giao, được lưu truyền lâu đời, chỉ cần thi vào Học viện Ngoại giao đồng nghĩa với việc đã có một chân bước vào Bộ Ngoại giao sớm hơn thời hạn.
Trở thành một nhà ngoại giao xuất sắc là mục tiêu và ước mơ của tất cả các sinh viên trong trường.
Nhưng có một ngoại lệ, nhà ngoại giao ư? Có liên quan gì đến cô!
Vào ngày khai giảng đầu tiên, Mộ Thất Thất kéo một cái vali đi vào cổng Học viện Ngoại giao.
Ở trước cổng trường, banner chào mừng màu đỏ rực được kéo ra như một dòng biển, một số khoa lớn của học viện đã lần lượt đặt nơi đăng ký ở trước cửa thư viện.
Gần cuối tháng tám, lại là một năm sinh viên mới đến báo cáo.
Mộ Thất Thất xuyên qua dòng người tấp nập, đi thẳng về phía ký túc xá số 7.
Vali cũng không nặng, Mộ Thất Thất có thể xách một hơi lên lầu ba.
Khi cô đẩy cửa phòng ký túc xá ra, rèm cửa sổ khép hờ, trong căn phòng hơi tối tăm, Uy Vi An đưa lưng về phía cửa phòng, đang mặc một chiếc váy hoa vụn màu nude.
Mộ Thất Thất vội vàng đưa tay che lấy đôi mắt, nhưng lại cố ý để lộ một khe hở, khoa trương nói: "Tớ không thấy gì cả!”
Uy Vi An xoay người, vừa đưa tay kéo khóa kéo vừa cười hỏi: "Nhìn đủ chưa?"
Mộ Thất Thất buông vali ra, đi lên trước đưa cho Uy Vi An một túi quà màu hồng nói: "Chúc mừng sinh nhật!”
"Cảm ơn cậu!" Uy Vi An vui vẻ nhận quà.
Cung San San đang trải chăn dọn dẹp liền ló đầu xuống, tò mò hỏi: "Năm nay Thất Thất tặng cái gì vậy?”
Uy Vi An mở túi quà tặng và lấy ra một hộp nhỏ dài: "Dây chuyền à?"
Mộ Thất Thất gật đầu, nói: "Mặt dây chuyền bằng đá thạch anh hồng, vũ khí sắc bén cho những người thu hút hoa đào!”
"Thạch anh hồng ư? Thất Thất cậu thật là thiên vị!" Cung San San bĩu môi, ra vẻ ghen tị.
Mộ Thất Thất và Uy Vi An là bạn học từ khi còn học trung học, đến đại học lại học cùng chuyên ngành nên ở cùng phòng, người bên ngoài dĩ nhiên không thể sánh bằng mối quan hệ như vậy được. Ở trong phòng có bốn người, quan hệ của hai người bọn họ là tốt nhất.
Thư Dao nằm sấp trên giường đọc tiểu thuyết, khi nghe tiếng cũng thò đầu xuống, lắc đầu nói: Thất Thất, cậu cảm thấy hoa đào của An An chúng ta còn chưa đủ vượng sao? Chủ tịch khoa thích cậu ấy, đây là sự thật được công nhận, hiện tại còn thiếu cái gật đầu của An An!”
Mộ Thất Thất đón nhận ánh mắt của Thư Dao: "Cái này cậu không hiểu rồi? Hôm nay An An đeo đá thạch anh hồng, không chừng ngày mai hai người sẽ công bố tình yêu!”
Uy Vi An đỏ mặt: "Đừng nói bậy!”

Mộ Thất Thất cầm lấy sợi dây chuyền từ trong tay Uy Vi An, vòng ra phía sau đeo vào cổ cho cô ấy.
Đeo vòng cổ xong, hai tay Mộ Thất Thất khoác vai Uy Vi An nói: "Đi thôi! Đi nghênh đón tình yêu của cậu!”
Uy Vi An mỉm cười, xoay người nhìn về phía Mộ Thất Thất, nói: "Tớ định đi rồi nhưng chủ nhiệm Diệp bảo tớ dẫn dắt một lớp sinh viên mới. Một lát nữa còn định tổ chức một cuộc họp với mấy cố vấn chúng ta!”
"Không phải cậu định dẫn dắt lớp mình đó chứ?" Mộ Thất Thất hỏi.
Khai giảng Mộ Thất Thất Kiêu vốn là năm ba đại học, nhưng bởi vì trượt môn nên chỉ có thể tiếp tục học lại chương trình năm nhất.
Uy Vi An lắc đầu: "Cái này phải xem sắp xếp, không chắc nữa! Đúng rồi, tớ đã chọn hết những môn học của cậu rồi, thời khóa biểu cũng đã in ra, dán trên bàn học của cậu đấy.”
Việc phát thanh tuyên truyền thông báo trong khuôn viên trường đột nhiên thay đổi phong cách, mở bài "May mắn bé nhỏ" của Điền Phức Chân.
Tiếng nhạc dần dần nhỏ đi, trở thành nhạc nền, sau đó một giọng nam ấm áp xen vào, ấm áp, quen thuộc.
"Tân Tử Nghiêu ư?" Mộ Thất Thất và Uy Vi An đồng thanh kêu lên
Giọng nói này quá quen thuộc.
Tân Tử Nghiêu, bạn cùng bàn của Mộ Thất Thất, cô đã thầm mến nam thần này nhiều năm, lúc đầu thứ mà Mộ Thất Thất mê chính là giọng nói ấm áp như ánh mặt trời của Tân Tử Nghiêu.
Dĩ nhiên về thành tích diện mạo, Tân Tử Nghiêu hầu như thỏa mãn tất cả chờ mong của Mộ Thất Thất về mối tình đầu.
Trên đài phát thanh, Tân Tử Nghiêu nhẹ nhàng trầm ngâm: "Hôm nay, tôi muốn tỏ tình với một cô gái tôi đã thích ba năm..."
Mộ Thất Thất đỏ mặt, cô nắm chặt hai tay Uy Vi An, tim đập thình thịch, cảm thấy ngay sau đó, Tân Tử Nghiêu sẽ đọc ra tên cô.
Tân Tử Nghiêu tiếp tục nói: "Hôm nay, là sinh nhật lần thứ hai mươi của cô ấy..."
Trái tim Mộ Thất Thất lập tức treo lơ lửng, sinh nhật của cô không phải là ngày hôm nay.
Cung San San chen vào: "Hôm nay không phải là sinh nhật của Uy Vi An sao?”
Thư Dao kinh ngạc: "An An vừa mới đeo thạch anh hồng, sẽ không chuẩn như vậy chứ?”
Trên đài phát thanh, Tân Tử Nghiêu tiếp tục nói: "Uy Vi An, làm bạn gái anh nhé! Anh đang ở dưới ký túc xá của em. Anh sẽ đợi em!”
Mộ Thất Thất xoay người mở cửa ban công, đi đến bên lan can nhìn xuống dưới, quả nhiên thấy Tân Tử Nghiêu đứng ở dưới lầu, trong tay cầm một bó hoa hồng lớn.
Uy Vi An cũng đi theo, Mộ Thất Thất kéo cổ tay Uy Vi An, lớn tiếng dò hỏi: "Cậu giải thích cho tớ nghe, đây là sao?”

Uy Vi An mím môi: "Thất Thất, tớ không biết Tử Nghiêu sẽ làm như vậy..."
Mộ Thất Thất hất tay Uy Vi An ra, chạy như điên xuống dưới lầu.
Thở hồng hộc đi xuống dưới lầu, Mộ Thất Thất đứng trước mặt Tân Tử Nghiêu, nước mắt đã lưng tròng: "Tân Tử Nghiêu, cậu thích cậu ấy ba năm, vậy chúng ta tính là gì?”
Tân Tử Nghiêu mím môi, cuối cùng nói một câu: " Thất Thất, thật xin lỗi.”
"Thật xin lỗi? Là cậu nói, nếu như chúng ta cùng nhau thi đậu đại học Thủ Đô thì sẽ ở bên nhau! Vì cậu, tôi đã từ bỏ học học viện ngoại giao, cùng thi kỳ thi tuyển sinh đại học với cậu! Nếu cậu thích cậu ấy trong ba năm, vậy thì vào hai năm trước, tại sao cậu lại cho tôi một lời hứa như vậy hả?”
"Thất Thất! Cậu không vào đại học Thủ Đô, chúng ta cũng chưa bao giờ bắt đầu!”
“Tôi không vào đại học Thủ Đô là bởi vì nguyện vọng thi đại học của tôi bị người ta sửa!” Nói đến đây, nước mắt ủy khuất từ trong đôi mắt óng ánh của Mộ Thất Thất lăn xuống.
Uy Vi An đuổi theo, cô ấy đẩy Tân Tử Nghiêu nói: "Cậu mau về đi!”
Sau khi nghe đài phát thanh, càng lúc càng có nhiều người đến vây xem.
Tân Tử Nghiêu nắm chặt cổ tay Uy Vi An: "An An, người anh thích là em! Anh biết, em cũng thích anh, có phải không?”
Mộ Thất Thất nghe vậy, gần như sụp đổ, cô tức giận nhìn Uy Vi An, hỏi: "Cậu có thích cậu ấy không? Cậu biết rõ tôi thích Tử Nghiêu, mà cậu còn thích cậu ấy ư? Cậu là bạn thân nhất của tôi, cậu lại làm thế với tôi sao?”
Uy Vi An hất tay Tân Tử Nghiêu ra, cầm lấy hai tay Mộ Thất Thất nói: "Thất Thất, cậu nghe tớ giải thích..."
Mộ Thất Thất hất Uy Vi An ra, nở một nụ cười ảm đạm: "Quen biết hai người các cậu, coi như tôi mù mắt!”
Mộ Thất Thất nói xong bèn cướp lấy bó hoa hồng trong tay Tân Tử Nghiêu, hung hăng ném lên không trung.
Những cánh hoa rơi xuống và rải rác trên mặt đất.
Mộ Thất Thất xoay người rời đi.
Hoa hồng có gai, đâm chọc vào lòng người
------ Ngoài lề------
Bộ truyện này không ngược, CP 1 vs 1, nam chính nữ chính rất sạch sẽ, mối tình đầu, nụ hôn đầu tiên, đêm đầu tiên, các loại lần đầu tiên đều còn giữ lại!
Chương hôm nay chỉ là một cái đệm, nữ chính thầm mến thất bại mà thôi, dù sao thì nam thần Cận Ngự nhà tôi sẽ trở về trong chương tiếp theo!
Chính chủ tới rồi, những tên cặn bã đều có thể cút đi rồi!
Chương 4 Nghe nói có nụ hôn đầu tiên...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.