Biệt thự trần gia rất lớn, xe vừa vào cổng phải đi thêm 15p nữa mới có thể đến nơi, nhìn hoa hoa cỏ cỏ khắp nơi Bạch Vân sâu sắc cảm nhận được bản thân thật nghèo.
Dù ở kiếp trước một mình chiếm một núi cũng không xa xỉ như vậy, người với người thật mẹ nó tức chết người.
Xuống xe Bạch Vân được Trương Lập và Trương Phàm đưa vào trong biệt thự, Bạch Vân liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh ánh mắt lập tức dừng lại trên người Trần Kiến Phong
Trần lão thấy thanh niên bước vào cũng đứng lên từ ghế sofa, khuôn mặt nghiêm nghị hiếm khi xuất hiện chút ý cười
Trần Kiều Âm nhìn thấy anh đẹp trai từng cứu mình đã lập tức chạy đến trước mặt Bạch Vân nêu nên giá trị tồn tại.
Dù gì cũng là cô gái còn đang độ tuổi mơ mộng, thấy trai đẹp không nhịn được muốn đến gần là điều hiển nhiên
Anh trai nàng Trần Kiến Phong cùng rất đẹp, nhưng cái khuôn than vạn năm bất biến và khí chất người sống chớ nhìn nhiều kia cô cũng không dám đắc tội
Bạch Vân xoa đầu cô nàng hắc khí từ trên người cô bé theo ngón tay thon dài chui vào trong kinh mạch toàn thân
“ Tôi là Bạch Vân, Trần lão lão gia tìm tôi là muốn giúp chuyện của anh ta sao?”
Ngón tay thon dài chỉ chỉ Bạch Vân cũng không khác khí trực tiếp ngồi xuống ghế bắt chéo chân hơi nheo mắt nhìn về phía Trần lão.
Gương mặt già nghiêm túc của Trần lão có chút nhăn nhó khó nhận ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ma-cua-my-nhan-lao-ban-toan-la-quy-that/3484494/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.