Chương trước
Chương sau
Biệt thự trần gia rất lớn, xe vừa vào cổng phải đi thêm 15p nữa mới có thể đến nơi, nhìn hoa hoa cỏ cỏ khắp nơi Bạch Vân sâu sắc cảm nhận được bản thân thật nghèo.

Dù ở kiếp trước một mình chiếm một núi cũng không xa xỉ như vậy, người với người thật mẹ nó tức chết người.

Xuống xe Bạch Vân được Trương Lập và Trương Phàm đưa vào trong biệt thự, Bạch Vân liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh ánh mắt lập tức dừng lại trên người Trần Kiến Phong

Trần lão thấy thanh niên bước vào cũng đứng lên từ ghế sofa, khuôn mặt nghiêm nghị hiếm khi xuất hiện chút ý cười

Trần Kiều Âm nhìn thấy anh đẹp trai từng cứu mình đã lập tức chạy đến trước mặt Bạch Vân nêu nên giá trị tồn tại.

Dù gì cũng là cô gái còn đang độ tuổi mơ mộng, thấy trai đẹp không nhịn được muốn đến gần là điều hiển nhiên

Anh trai nàng Trần Kiến Phong cùng rất đẹp, nhưng cái khuôn than vạn năm bất biến và khí chất người sống chớ nhìn nhiều kia cô cũng không dám đắc tội

Bạch Vân xoa đầu cô nàng hắc khí từ trên người cô bé theo ngón tay thon dài chui vào trong kinh mạch toàn thân

“ Tôi là Bạch Vân, Trần lão lão gia tìm tôi là muốn giúp chuyện của anh ta sao?”

Ngón tay thon dài chỉ chỉ Bạch Vân cũng không khác khí trực tiếp ngồi xuống ghế bắt chéo chân hơi nheo mắt nhìn về phía Trần lão.

Gương mặt già nghiêm túc của Trần lão có chút nhăn nhó khó nhận ra, khuôn mặt băng sương của Trần Kiến Phong hơi giật giật biên độ rất nhỏ

“ đúng vậy, nếu cậu Bạch đã biết vậy có cách nào giải quyết không?” Trần lão gia cũng ngồi xuống ghế đối diện nhìn thẳng người thanh niên



“ rất đơn giản, nhưng tôi muốn 100 triệu, còn có anh ta phải ở bên cạnh tôi mỗi ngày ít nhất 2 tiếng “

Trần kiến Phong nhíu mày nhìn thanh niên rõ ràng lớn lên đẹp mắt như vậy nhưng đầu óc lại có vấn đề, đừng nói là hắn, cho dù là Trần Kiều Âm cũng cảm thấy Bạch Vân ảo tưởng.

Trần lão gia nheo mắt im lặng chốc lát rồi mới nói “ được “

Trần Kiều Âm và Trần Kiến Phong kinh ngạc, lão nhân gia người như thế nào hai anh em họ hiểu rõ nhất.

Cũng vì hiểu rõ nhất nên hai người mới ngạc nhiên như vậy, Trần lão gia sẽ không bao giờ để cho bản thân chịu thiệt, tính tình của ông chỉ cần người có mắt điều có thể nhìn ra ông là người có ân báo ân, có oán báo oán vậy mà ông lại chịu như vậy

Trần lão gia cũng rất là bất đắc dĩ, từ lúc Trần kiến Phong sinh ra cả nhà ai tiếp xúc với nó điều gặp xui xẻo, nhẹ thì trật chân đi đường bằng té ngã, nặng thì có khi phải nằm viện, theo thời gian lớn lên sự xui xẻo đó sát thương càng tăng mạnh một level mới.

Năm Trần Kiến Phong 6 tuổi được Phương lão phát hiện thể chất kỳ lạ ông đã ra tay phong ấn hắc khí trên người hắn, thời gian càng lâu phong ấn càng yếu, đến bây giờ đã gần như có thể khiến người sống sờ sờ vừa đi ra ngoài cũng chết.

Bạch Vân vui vẻ trong lòng, nhìn đi không những không tổn thất gì mà còn có một máy kiến tạo linh khí hình người còn có 100 triệu nữa

“ hiện tại hắc khí trên người anh Trần đã gần như lan ra nhiễm hết lên người các vị, tôi sẽ vẽ một trận pháp ở đây mọi người hãy bước vào để thanh lọc hắc khí “

Nói đoạn Bạch Vân lấy từ trong túi nhỏ ra một cây bút lông mà y dùng để vẽ phù và một hộp chu sa.

bình thường bút lông rất mềm không thể nào vẽ được một cách hoàn hảo như vậy, nhưng bút lông trong tay Bạch Vân như một cái thước gỗ vòng tròn trận pháp lớn bằng 5m bên trong còn có một hình ngôi sao sáu cánh, mỗi một điểm giao nhau của trận pháp Bạch Vân thả một viên linh thạch hạ phẩm vào đó thay bằng phù chú.

Vẽ xong Bạch Vân phất tay trận pháp bằng chu sa màu đỏ tươi loé lên ánh sáng màu vàng, ngón tay hắn chỉ vào trận pháp nói

“ mỗi lần mười người, vệ sĩ người hầu điều phải bước vào, nếu không xui xẻo cũng là các người tự chịu “



Nghe lời này tất cả người hầu vệ sĩ điều đồng loạt bước vào, bọn họ cũng thừa biết cái thể chất gây xui xẻo kia của Trần Tổng nếu không phải vì tiền lương ở đây cao cả thì họ đặt rời đi rồi

Tất cả người hầu và vệ sĩ của Trần gia cộng lại cũng chỉ có ba mươi người chia làm ba lượt đi vào trong trận pháp, đến lượt người này họ Trần cũng lần lượt bước vào

Trần kiến Phong một mình đứng yên ở đó, Bạch Vân kỳ quái liếc hắn “ Anh Trần không vào à?”

Trần Kiến Phong “ tôi cũng có thể vào sao? Tôi nghĩ chuyện của tôi phải là riêng tư chứ”

Bạch Vân “... “

Bạch Vân “ tôi lạy anh, anh trai ạ, nếu hôm nay không giảm bớt sát khí trên người anh thì mọi công sức vẽ trận pháp của tôi không phải lãng phí à “

Trần Kiến Phong mặt lạnh nhìn thiếu niên rồi bước vào trận pháp, lúc nãy hắn đang thất thần xuy tư, nhưng lại bị một mỹ thiếu niên coi là đồ ngốc

Trần tổng lần đầu tiên có cảm giác thật mất mặt

...****************...

Diều Cá mặn: bộ truyện này của tui là thập cẩm nha, kiểu như đại năng thượng cổ, ma đế thần tiên, hay là người chơi vô hạn lưu, người từ thế giới mạt thế xuyên qua, tinh tế,... V.V.....

Diều Cá Mặn: nói chung truyện đi đến đâu cũng chỉ do bộ não của tui sẽ nghĩ đến cái gì

Nếu ai không đọc được thì có thể rời đi, còn có bộ này cũng có thể là nhất thụ đa công hoặc cũng có thể là 1v1 đấy là do tâm trạng của tui nhá
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.