Tiếng súng cuối cùng của lão Băng vang lên, toàn bộ sân huấn luyện đều hoàn toàn trờ nên yên tĩnh, trong không khí dường như tràn ngập mùi khói súng, tay phái lão Băng cầm một mô hình khấu súng lục hình chữ u được chế tạo đẳng cấp thế giới, mặt vô cùng u ám nhìn nhóm Vưu Lệ Khanh ở phía đối diện. Nếu không phái Tiêu Chấn Long không nói gì, với tính khí trước đây của lẫo Băng thế thì đâ đánh chết toàn bộ mấy người đó từ lâu rồi, cho dù bọn họ có lè liên minh Thiên Đạo, tổ chức sát thủ ưu tú nhất.
Người hiểu rõ lão Băng đều biết, một khi láo Bãng không nói câu nào, sẳc mặt lại bình tĩnh như mặt hồ giống như lúc nãy, vậy thì đó chính là lúc anh ta tức giận nhất, một trận lôi đình có thể xuất hiện ngay lập tức. Làm đại ca Tiêu Chấn Long bị thương sẽ bị chém ngàn nhát dao, làm Hoá Phượng bị thương sẽ bị băm thành trăm mảnh.
Lúc này, Trän Việt Trạch cố kìm nén sự tức giận trong lòng, gân từng chữ nói: “Vưu Lệ Khanh, cậu lại đây cho tôi!”
Vưu Lệ Khanh tựa như đã cảm nhận được sự tức giận bao hàm trong giọng nói của Trần Việt Trạch, nơm nớp lo sợ đi tới trước mặt Trần Việt Trạch, nói: “ồng chú.”
Trần Việt Trạch không nói lời nào, “bốp” một tiếng cho Vưu Lệ Khanh một cái tát vang dội, Trän Việt Trạch ở trong giang hồ mất thập niên cũng đâ trau dồi thêm công phu, mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng lực đánh cũng không thua kém mấy người trẻ tuổi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-lao-chi-vuong/974560/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.