“Nếu nhưtôi đoán không sai, chiếc xe Rolls-Royce màu xám bạc là của ngài đúng không. Cách đây năm mươi mét, có ít nhất mười người đi theo ngài, nếu như tôi đoán không nhầm, có lẽ bọn họ là vệ sĩ cúa ngài. À đúng rồi, tỏi còn thấy được vài người!” Tiêu Chấn Long vỗ cái ót, nhìn qua những người ngồi bên bàn lớn bên cạnh trâm giọng nói: “Có lẽ bọn họ cũng là
người của ngài chăng! Ngài đi ăn chén đậu hũ cũng dần theo nhiều người như vậy, sao tôi có thế đế ngải làm hướng dần viên cho tôi được?”
Nói xong, hai mát Tiêu Chấn Long không né tránh nhìn chằm châm õng cụ, những người ngồi bẽn bản lởn nghe thấy Tiêu Chấn Long nói vậy đều lập tức đứng dậy, cấn thận chăm chú nhìn Tiêu Chấn Long, đồng thời đưa bàn tay vào trong ngực.
Ông cụ mỉm cưỡi, phất nhẹ tay. những người kia lập tức ngồi lại chổ cũ, chí là tay vẳn đế trong ngực như cũ.
“Xem ra chưa bao giờ cậu ra ngoài mà mang theo vệ sĩ nhỉ?” Ông cụ nhàn nhạt hỏi.
Tiêu Chấn Long cười ha ha, nói: Tôi, một nhân vật nhỏ ở Đài Nam, chỉ ăn một chén đậu hũ thì có gì phải đem theo vệ sì?” Nói xong, Tièu Chấn Long ấn ỹ nhìn ỏng cụ, sau đó cao giọng hét một tiếng: “ồng chủ, thêm một chén nữa!”
“Thật sự là một nhân vật nhỏ à?” ồng cụ nhấn mạnh từng chữ: “Có thế khiến cho hai giới hẳc bạch đạo ở Nhặt Bản long trời lờ đất, làm hoàng đế dưới mặt đất một tay che trời ở Đài Nam, một người có thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-lao-chi-vuong/974548/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.