Tiêu Chấn Long cười, lộ ra hàm răng trâng, nói: ‘Anh đây còn chưa có bạn gái, cho nên mấy bông hoa này tặng cho em. Mau về nhà đi.” Nói xong, Tiêu Chấn Long không đế ý đến cô bé nữa, tiếp tục đi về phía trước.
“Cảm ơn! Cảm ơn anh!’ Cô bé nước mât lưng tròng nhìn bóng lưng của Tiêu Chấn Long nói, cô bé không tin trên đời này lại có người tốt như vậy.
Ngay khi cô bé đang nhìn chăm chú vào bóng lưng của Tlẽu Chấn Long, bốn năm thanh niên mười bảy mười tám tuối, tóc nhuộm vàng, đi tới từ phía sau.
“Ngọc Anh, hôm nay bán được bao nhiêu tiền thế?” Một người trong số họ tới trước mặt cô bé, hỏi.
Cô bé tên Ngọc Anh như thế nhìn thấy ma, giấu tiền của Tiêu Chấn Long ra sau lưng theo bán nâng, không ngờ lại bị những tên khác nhìn thấy, một thằng bé xỏ khuyên tai đứng bên phải giật tiền của Tiẽu Chấn Long khỏi tay Ngọc Anh.
‘Ngọc Anh, hôm nay bán cũng được nhiều đấy chú?” Thầng bé xỏ khuyên tai cầm số tiền hơn một ngàn đô, cười lớn nói, làm
như số tiền này thuộc về nó vậy.
‘Anh trả lại cho tôi, đây là tiền tôi bán hoa mà có được! Đó là tiền của tôi!” Ngọc Anh vừa khóc vừa đưa tay giành lại số tiền của mình đang trong tay người khác.
Ngọc Anh yếu ớt bị thâng bé xỏ khuyên tai đấy ngã xuống đất, nỏ hung hăng nói: “Cả con phổ này là do anh em chúng tao bảo kê, coi như đây là thuế đất mấy ngày nay mày phải nộp cho chúng tao, số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-lao-chi-vuong/974546/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.