Lưu Minh Nghĩa nhìn thoáng qua tài liệu trong tay, đúng sự thật báo cão: “Với khoản nợ của công ty đã chưa tới 300 trăm triệu, nếu tác động thích hợp thì nói không chừng sẽ còn ít hơn khoán này.”
“Lời này là ý gì?” Tiêu Chấn Long hơi nhíu mi hỏi.
“À!” Lưu Minh Nghĩa ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Có thể thông qua quyền cổ phần đối thành cách thu mua hạn ngạch không hoàn toàn, lấy giá trị tài sản hiện tại của bất động sản Vạn Phúc chống đỡ thì để đưa vốn cổ phần và cổ phần của công ty mới, như vậy ờ một mức độ nào đó có thể giảm bớt đưa tiền mặt của công ty vào.”
“Được, vậy làm như vậy đi. Ngày mai lập tức mờ một buổi hội nghị tạm thời của Hội đồng quản trị tập đoàn sẽ bàn đến chuyện đâu tư hạng mục này, trình tự nên làm thì vần phải làm. Thu mua bất động sản Vạn Phúc xong sẽ bât đâu chỉnh hợp với tập đoàn bất động sản dưới quyền Nam Thiên, rót toàn bộ tài sản sản chất lượng tốt của Nam Thiên vào bất động sản Vạn Phúc, mấy công trình vớ vấn của bất động sản Vạn Phúc đều bỏ hết. Tôi muốn biến công ty niêm yết thứ hai của tập đoàn Nam Thiên thành một chiếc tàu chiến trên thị trường chứng khoán bất động sản Đài Loan.” Tiêu Chấn Long tràn đầy tự tin mạnh mẽ nói.
“Vậy công ty mới kia tên là gì, không phải vẩn tên là bất động sản Vạn Phúc đấy chứ?” Lưu Minh Nghĩa hỏi.
“Dĩ nhiên không thể gọi thế, cái tên chán như vậy cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-lao-chi-vuong/974532/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.