Lúc này, Nam mặt sẹo nhìn Tiêu Chấn Long một cái thật sáu, trâm giọng nói: “Có thế lại lần nữa nhìn thấy người anh em là
cậu, tôi cũng không còn gì tiếc nuối. Nhưng mà người anh em à cậu phải nhớ, ờ trong không gian này cậu có thể nhìn thấy tôi cũng không phải là chuyện gì tốt, mau rời đi đi.”
Nói xong câu đó, thân hình của Nam mặt sẹo vậy mà lại dần dần mờ đi ở trong bóng đêm, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Tièu Chấn Long nghẹn ngào muốn đi tới ôm lấy Nam mặt sẹo, lại không ngờ anh chí ôm được không khí, câu nói kia của Nam mặt sẹo vẫn còn văng vầng ở bên tai.
“Nghe lời anh Nam, mau chạy đi!”
Lúc này trong không khí đột ngột vang lên một câu, khiến cho cả người Tiêu chấn Long giật mình, anh theo giọng nói tìm lại. Tiêu Chấn Long phát hiện không biết cửa sắt phòng tối giam giữ mình đâ mở ra từ lúc nào, bản thân ngồi xếp bằng ở bên trong miệng phun ra máu đang nói chuyện.
“A…” Tiêu Chấn Long giật mình kêu lẽn một tiếng, theo bản năng lui về sau một bước, dựa vào trên vách tường lạnh băng, hoảng sợ mà nhìn chính mình đã sớm gầy nhưque củi ở trong phòng tối.
“Mi nói… cái gì?” Tiêu Chấn Long có cảm giác sau lưng mình đâ bị mồ hôi lạnh thấm ướt sũng, nơi như mộng như ảo này quả thật sáp ép điên Tiêu Chấn Long rồi.
“Đi nhanh đi! Mau… đi!” Theo giọng nói biến mất, cửa săt phòng tối lại khép lại lần nữa.
“Tao nên chạy đi đâu?” vẻ mặt Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-lao-chi-vuong/974482/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.