Tiêu Chấn Long nở nụ cười gượng gạo nói: “Nước xa không cứu được lửa gần. Làm Visa cũng mất thời gian, huống hồ hiện giờ sân bay Nhật Bán đã dừng chuyến rồi, bọn họ cũng chắng thế chạy đến Nhật Bản được. Có thể gắng gượng qua được mấy ngày này không, phái xem vận may của chúng ta rồi.”
“À phải, giám đốc Triệu Huy Mạnh muốn mời chúng ta đến nhà
anh ta làm khách. Anh Long, anh thấy sao?’ Hóa Phượng hỏi.
‘Cũng được, đi bước nào tính bước đó vậy! Khách sạn này cũng không an toàn nữa rồi, Hắc Long, bảo Quý Tân trả phòng, chúng ta đi!”
’Vâng!” Hác Long đáp lời.
Tiêu Chấn Long và đám thiết vệ mới vừa rời khỏi, một đám người Nhật Bản đằng đằng sát khí đầ chạy vào sảnh khách sạn, bảo vệ ờ đó lập tức chạy đến hỏi. Một tay Nhật Bản trong chúng lập tức diễu võ dương oai quát: “Tránh ra cho Yamaguchi-gumi làm việc.” Bảo vệ ờ đại sảnh vừa nghe vậy đã run sợ trước danh tiếng của Yamaguchi-gumi không dám tiến lên dù chỉ một bước.
*CÓ một nhóm người Trung Quốc ở đây đúng không? Chúng ở phòng nào?” Người Nhật Bán dẫn đầu Yamaguchi-gumi đến trước quầy lớn tiếng hòi lễ tân chăm sóc khách hàng.
Cô ấy chưa bao giờ gặp cảnh như vậy, vội cúi đầu tra giúp họ. Sau khi tra rõ, cô ấy run rấy đáp: “Bọn họ ở tầng hai mươi nhưng vừa thanh toán và rời đi rồi.”
’Đi được bao lâu rồi?”
’Hơn nửa tiếng ạ!”
Người Nhật Bản cầm đầu hừ lạnh một tiếng rồi dẫn người rời khỏi khách sạn.
Nhà của Triệu Huy Mạnh nằm ờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-lao-chi-vuong/974469/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.