“Cái gì?” Tiêu Chấn Long đứng phát dậy, Tiêu Chấn Long vừa đứng lên thì những Thiết vệ khác cũng lập tức đứng dậy, lạnh lùng nhìn đám người Nhật đứng ngoài cửa. Tiêu Chấn Long thầm nghĩ, tên Nhật Bản này kiêu ngạo quá rồi đấy. Anh nắm chặt nâm đấm như sắt thép, chuẩn bị ra tay.
Triệu Huy Mạnh vừa nhìn thấy dáng vẻ này đã vội vàng nói lời hay với Tiêu Chấn Long: “Chủ tịch Tiêu, ngài đừng tửc giận. Dù sao chúng ta cũng ăn xong rồi, chi bầng nhường cho bọn họ đi, mấy người này không dễ chọc đâu. Ngài nhìn đi.” Tiêu Chấn Long thuận theo ánh mầt của Triệu Huy Mạnh nhìn sang hình xăm trên cố tay của người đàn ông nọ, là một ký hiệu giống với hình thoi.
“Chủ tịch Tiêu, bọn họ là người của Yamaguchi-gumi, việc làm ăn của chúng ta không thế đụng chạm đến bọn họ được, bỏ đi, nhường cho bọn họ đi.” Triệu Huy Minh khổ sở cầu xin.
Tiêu Chấn Long nhìn vào ánh mắt lộ ra vẻ van xin của Triệu
Huy Mạnh, thầm nói, vừa đến Nhật Bản, vẫn là đừng nên gây chuyện thì hơn, anh cũng từng nghe nói đến Yamaguchi-gumi của Nhật Bản. vẻ mặt anh dịu lại, phất tay căm phẳn nói: “Chúng ta đi!”
Tiêu Chấn Long vừa dứt lời, tên người Nhật dẫn đầu kia dùng tiếng Nhật không mấy thuần thục hỏi một câu “Người Trung Quốc?”.
Tiêu Chấn Long liếc người nọ một cái rồi không đế ý nữa, cùng Thiết vệ và Triệu Huy Mạnh bước khỏi gian phòng. Mà người Nhật Bản dần đầu kia cũng không hề ngăn cản, một trận sóng gió chỉ kinh sợ chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-lao-chi-vuong/974464/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.