Ánh náng ấm áp của buổi sáng sớm bên ngoài cửa số xuyên qua ô cửa kính sáng chói chiếu lên người Tiêu Lệ Ngọc, làm cho chiếc áo choàng như nước của Tiêu Lệ Ngọc tỏa ra ánh sáng vàng chói mất, làn sương mờ ảo bao phủ lấy khuôn mặt của Tiêu Lệ Ngọc, cô ấy nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt to long lanh, giống như nàng tiên nhỏ từ trên trời xuống trần. Tiêu Chấn Long ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ cơ thế vừa mới tắm xong của Tiêu Lệ Ngọc, khung cảnh đẹp như mơ đang ở ngay trước mắt khiến anh sững sờ trước cảnh tượng này.
“Anh cả, anh sao vậy?” Bàn tay của Tiêu Lệ Ngọc lắc qua lắc lại trước mắt Tiêu Chấn Long.
Nhìn thấy bàn tay đang lắc lư của Tiêu Lệ Ngọc, Tiêu Chấn Long đỏ mặt, thầm nghĩ sao mình lại có thể bị một cô gái nhỏ như vậy dụ dỗ. Nhưng Tiêu Chấn Long nghĩ lại sao trước đây anh lại không đế ý đến dáng vẻ của Tiêu Lệ Ngọc, bây giờ lại có thể khiến cho một người đàn ông bị mẽ hoặc đến mơ màng, lớn lên cũng được lắm. Tiêu Chấn Long vỗ đâu Tiêu Lệ Ngọc, nói một cách bất đắc dĩ: “Anh bị công chúa nhỏ của Nam Thiên chúng ta mê hoặc rồi. Mà này, sao em lại dậy sớm như vặy, còn đến quấy rây giấc mộng đẹp của anh nữa! Em
đó!” Tiêu Chấn Long giả vờ dùng sức chọt mũi Tiêu Lệ Ngọc, chọt đến mức khiến Tiêu Lệ Ngọc cười khẽ một trận.
“Anh nhìn đồng hồ đi, mấy giờ rồi? Hơn mười giờ rồi, anh còn chưa chịu dậy sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-lao-chi-vuong/974455/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.