Chương trước
Chương sau
Ánh náng ấm áp của buổi sáng sớm bên ngoài cửa số xuyên qua ô cửa kính sáng chói chiếu lên người Tiêu Lệ Ngọc, làm cho chiếc áo choàng như nước của Tiêu Lệ Ngọc tỏa ra ánh sáng vàng chói mất, làn sương mờ ảo bao phủ lấy khuôn mặt của Tiêu Lệ Ngọc, cô ấy nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt to long lanh, giống như nàng tiên nhỏ từ trên trời xuống trần. Tiêu Chấn Long ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ cơ thế vừa mới tắm xong của Tiêu Lệ Ngọc, khung cảnh đẹp như mơ đang ở ngay trước mắt khiến anh sững sờ trước cảnh tượng này.
“Anh cả, anh sao vậy?” Bàn tay của Tiêu Lệ Ngọc lắc qua lắc lại trước mắt Tiêu Chấn Long.
Nhìn thấy bàn tay đang lắc lư của Tiêu Lệ Ngọc, Tiêu Chấn Long đỏ mặt, thầm nghĩ sao mình lại có thể bị một cô gái nhỏ như vậy dụ dỗ. Nhưng Tiêu Chấn Long nghĩ lại sao trước đây anh lại không đế ý đến dáng vẻ của Tiêu Lệ Ngọc, bây giờ lại có thể khiến cho một người đàn ông bị mẽ hoặc đến mơ màng, lớn lên cũng được lắm. Tiêu Chấn Long vỗ đâu Tiêu Lệ Ngọc, nói một cách bất đắc dĩ: “Anh bị công chúa nhỏ của Nam Thiên chúng ta mê hoặc rồi. Mà này, sao em lại dậy sớm như vặy, còn đến quấy rây giấc mộng đẹp của anh nữa! Em
đó!” Tiêu Chấn Long giả vờ dùng sức chọt mũi Tiêu Lệ Ngọc, chọt đến mức khiến Tiêu Lệ Ngọc cười khẽ một trận.
“Anh nhìn đồng hồ đi, mấy giờ rồi? Hơn mười giờ rồi, anh còn chưa chịu dậy sao?” Tiêu Lệ Ngọc nói lớn.
“Ồ, đã muộn vậy sao?” Tiêu Chấn Long vuốt huyệt thái dương, thầm nghĩtối hõm qua uống nhiều quá, sau này không được uống nhiều rượu như vậy nữa, đến bây giờ mà đầu óc vẫn còn choáng váng. Tiêu Chấn Long mặc đồ ngủ đứng dậy, đi đến ban công, đấy cửa số kính ra, một cơn gió nhẹ thổi vào, vậy mà lại hơi rùng mình. Tiêu Chấn Long ngồi xếp bằng trên tấm thảm ngoài ban công, nhắm hai mắt lại, bắt đầu luyện khí công mà Lý Thế Vinh đã dạy. Đã lâu rồi Tiêu Chấn Long không có tâm trạng thoải mái, thanh thản như ngày hôm nay, cho nên anh mới hào hứng bắt đầu luyện khí công.
Tiêu Lệ Ngọc thấy Tiêu Chấn Long ngồi xếp bằng, nhẳm mắt lại dưỡng thần thì không đến làm phiền anh. cỏ ấy bát đầu lặng lẽ dọn dẹp phòng của Tiêu Chấn Long, gấp gọn chăn trên giường, thu dọn quần áo bấn của Tiêu Chấn Long đế chuấn bị mang đi cho người giúp việc giặt. Lúc này người giúp việc khẽ gõ cửa tiến vào đưa đồ ăn, Tiêu Lệ Ngọc khẽ xuỵt một tiếng ra dấu đế cô ấy yên lặng, sau đó tiện tay đặt bữa sáng ở bên giường, để người giúp việc thu dọn quần áo bấn. Sau đó Tiêu Lệ Ngọc ngồi trẽn ghế sô pha nhìn Tiêu Chấn Long trẽn ban công.
Tiêu Chấn Long cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, anh chậm rãi mở mắt ra, bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí thoải mái từ lòng bàn chân xông thắng lẽn đầu, cảm giác chán chường của tối hỏm qua bị cuốn đi toàn bộ. Cảm giác toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái khiến Tiêu Chấn Long không nhịn được hét lớn một tiếng, mặc dù chỉ mới tập hơn nửa tiếng nhưng toàn thân Tiêu Chấn Long vừa mới tỉnh dậy
đã bất giác toát ra một loại tự tin bấm sinh, sự kiêu ngạo của một bậc đế vương. Đôi mắt của anh càng sắc bén có thần hơn, năng lượng toàn thân phièu đãng giữa lồng ngực đang phập phồng, khiến Tiêu Chấn Long tràn đầy vẻ đẹp nam tính của một người đàn ông.
Mặc dù còn trẻ lại trải qua những thảng trâm của cuộc đời, nhưng cảm giác thành thục một cách tự nhiên lại hiện trên khuôn mặt của Tiêu Chấn Long, khóe miệng anh nở nụ cười tràn đầy tự tin. Nhìn đến mức trước mắt của Tiêu Lệ Ngọc sáng lẽn, trái tim nhỏ bé của cỏ ấy giống như một con thỏ nhỏ đang chạy nhảy loạn xạ, một lúc sau trên khuôn mặt của Tiêu Lệ Ngọc hiện lên màu đỏ ửng.
“Anh cả, bữa sáng được mang đến rồi, nẽn ăn cơm thối!” “Ừ! Anh nhìn thấy rồi, anh rửa mặt xong sẽ qua.” Nói xong, Tiêu Chấn Long bước vào phòng tắm, không lâu sau bên trong liền có tiếng nước chảy ào ào. “Tiêu Lệ Ngọc!” “Có chuyện gì sao?” Tiêu Lệ Ngọc đang loay hoay bày bữa sáng cho Tiêu Chấn Long quay đầu lại hỏi.
“Anh đưa em đến trường có được không?” Tiêu Chấn Long hỏi.
“Được! Nhưng mà em sợ em học không tốt, theo không kịp!” Tiêu Lệ Ngọc nói với khuôn mặt đỏ bừng. Dầu sao thì trong khoảng thời gian còn lang thang ấy, việc học đối với Tiêu Lệ Ngọc là một điều quá xa xỉ.

“Không sao, anh sẽ bảo anh Minh Nghĩa của em tìm gia sư cho em, trước tiên cứ học bù một chút, bằng không với cái tuổi này của em mà bắt đầu học từ tiếu học thì sẽ bị người khác cười thối mũi, ha ha.” Nói xong, Tiêu Chấn Long cũng không nhịn được bật cười, lúc này trong đầu Tiêu Chấn Long hiện lên cảnh tượng Tiêu Lệ Ngọc đã hơn mười tuổi học cùng một lớp
với mấy bé trai, bé gái tám chín tuối, cảnh tượng buồn cười ấy khiến Tiêu Chấn Long vẫn chưa hết tính trẻ con lại bật cười.
“Không được cười, đáng ghét!” Đương nhiên trong lòng Tiêu Lệ Ngọc biết Tiêu Chấn Long đang cười cái gì, rên rỉ nói: “Anh nhanh lên đi, bữa sáng cũng sắp chuyến thành bữa trưa luôn rồi, anh đừng quên buổi chiều Minh Nghĩa còn có cuộc họp chờ anh đấy?” Nghe thấy lời nhắc nhở của Tiêu Lệ Ngọc, Tiêu Chấn Long lập tức phản ứng lại, đúng rồi, một giờ chiều nay anh còn có cuộc họp của tập đoàn, sao anh lại có thế quên chuyện này được nhỉ? Tiêu Chấn Long đi ra khỏi phòng tắm, vồ vỗ đầu của Tiêu Lệ Ngọc một cách nuông chiều, vừa cười vừa nói: “Cô thư ký nhỏ này cũng khá xứng chức đấy nhỉ!” Tiêu Lệ Ngọc liếc mắt nhìn Tiêu Chấn Long, cô ngồi trẽn ghế sô pha, ôm gối dựa, nhìn Tiêu Chấn Long ăn sáng.
Trong mắt Tiêu Lệ Ngọc, Tiêu Chấn Long thực sự giống như một người anh cả trong gia đình, không có một chút kiêu căng, tình cảm đối với Tiêu Lệ Ngọc cũng là yêu thương trong sáng giữa anh em, điều này thực sự khiến Tiêu Lệ Ngọc cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Cho nên mặc dù Tiêu Lệ Ngọc và Tiêu Chấn Long chỉ mới bắt đầu sống cùng với nhau, nhưng khi ở trước mặt Tiêu Chấn Long lại chưa bao giờ có cảm giác xa lạ. Tiêu Lệ Ngọc là một cô gái vô cùng hiếu chuyện, bình thường khi không có giúp việc ở bên cạnh thì đều là cô ấy chăm sóc cho cuộc sống của Tiêu Chấn Long, đừng thấy dáng người cô ấy không cao, sức lực không lớn, nhưng thật ra lại rất cấn thận. Điều này cũng luỏn khiến Tiêu Chấn Long cảm động, dù sao thì anh cũng đã rời khỏi nhà gần hai năm rồi, ngay lúc sự ấm áp của gia đình sắp phai nhạt khỏi cuộc sống của Tiêu Chấn Long thì Tiêu Lệ Ngọc xuất hiện, khiến Tiêu Chấn Long dần tìm lại chút ấm áp của gia đình từ việc sống chung của hai người.
“Anh cả, anh đừng quên anh còn đồng ý với Tiêu Lệ Ngọc một việc nữa đấy?” Tiêu Lệ Ngọc nói.
“Việc gì thế?” Tiêu Chấn Long hỏi.
“Có phải anh quên mất không?” Tiêu Lệ Ngọc bĩu môi, khuôn mặt tràn đầy bất mãn.
Nghe thấy lời nói của Tiêu Lệ Ngọc, Tiêu Chấn Long dừng bát đũa lại, suy nghĩ một hồi, chợt hiếu ra: “À! Anh biết rồi, là đi ngâm hoa anh đào có đúng khỏng?” “Đúng rồi! Em sợ sau khi em đi học thì sẽ không có thời gian, anh có thế dần em đến Nhật Bản ngắm hoa anh đào và núi Phú Sĩtrước khi em đi học không?” Tiêu Lệ Ngọc mở to hai mắt nhìn về phía Tiêu Chấn Long, sợ Tiêu Chấn Long nói không có thời gian, không đi được.
Không ngờ Tiêu Chấn Long không chút nghĩ ngợi đã đồng ý: “Không có vấn đề gì, chờ kết thúc cuộc họp chiều nay anh sẽ cho người đặt vé máy bay, có được không?” “Thật không ạ, quá tốt rồi!” Tiêu Lệ Ngọc lập tức hoan hỏ, sau đó cười đùa ôm lấy Tiêu Chấn Long từ phía sau.
Mấy cô gái nhỏ đều dễ dàng thỏa mãn như vậy sao? Trong lòng Tiêu Chấn Long thầm nghĩ, nhưng nghĩlạl thì không phải mình lớn như thế này nhưng cũng chưa từng ra nước ngoài đó thôi? Đúng lúc khó có được thời gian rảnh rỗi để ra ngoài chơi. Nghĩ đến đây, Tiêu Chấn Long cũng thầm cảm thấy vui vẻ. Dù sao bản thân anh muốn tìm một lý do hợp lý đế đi chơi cũng rất khó khăn.
“Cái gì, muốn đi Nhật Bản sao?” Lưu Minh Nghĩa lập tức bật dậy khỏi bàn ghế khi nghe những lời Tiêu Chấn Long nói.
“Sao thế, không được à?” Tiêu Chấn Long nhìn Lưu Minh Nghĩa với ánh mắt kinh ngạc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.