Lời chào nhẹ nhàng ngay lập tức phá vỡ cảm giác chán nản do sự trì trệ này mang lại, Hỏa Phượng chậm rãi quay đầu, tiến lên đón nhận ánh mắt quan tâm kia của Phiêu Tuyết. Trong ấn tượng của Phiêu Tuyết, Hỏa Phượng là một người lạnh lùng, kiêu ngạo, một người phụ nữ nội tâm và không thích nói chuyện, vì thân phận khác biệt cho nên thường xuyên trở thành một chiến binh tách biệt trong quân đoàn của Tiêu
Chấn Long. Vừa rồi, đứng trước cửa phòng làm việc, Hỏa Phượng tình cờ đế lộ tình cảm đã bị Phiêu Tuyết bắt được, từ sự cô đơn trong mắt Hỏa Phượng, Phiêu Tuyết rõ ràng cảm nhận được tình cảm chập chờn trong lòng Hỏa Phượng.
Sự tức giận trong mắt Hỏa Phượng dần biến mất khi Phiêu Tuyết tới, trong đông đảo anh em của Tiêu Chấn Long, chắc hẳn phải kế tới việc Phiêu Tuyết và Hỏa Phượng ăn ý nhất, có lẽ bởi vì cùng là phụ nữ, cả hai người đều dùng trực giác nhạy bén của người phụ nữ đế cảm nhận mọi thứ của đối phương.
“Cùng chị đến xem lão Băng một chút!” Hỏa Phượng lạnh lùng nói.
“Vâng!” Phiêu Tuyết phản ứng có hơi chậm, trả lời, trực giác nói cho cô ấy biết biếu hiện hôm nay của Hỏa Phượng có chút khác thường, không giống tác phong bình thường của cô ấy cho lắm.
Hai người đi tới giám sát phòng bệnh của lão Băng, đội bảo vệ Nam Thiên đứng bên ngoài phòng bệnh tự nhiên tránh sang một bên, đế hai người tiến vào. Hai bóng dáng xinh đẹp, môi đỏ da trắng, ánh mắt tươi sáng nhưng lại có thiên thu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-lao-chi-vuong/974410/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.