Đây là cuộc họp chính thức đầu tiên của Tiêu Chấn Long kế từ khi anh nhập cảnh vào Đài Loan đến nay, cùng ngồi trước bàn hội nghị là các cán bộ cấp cao của công ty Nam Thiên, bao gồm Lý Thế Vinh, chú Lục, Hỏa Phượng, Phiêu Tuyết, Trương Anh Tú, Trương Bá Chính, Lưu Minh Nghĩa, Dương Tuấn Phương, Bùi Đức Lâm, anh em Xa, hai anh em Lưu Hoàng Tây và Lưu Hoàng Bắc. Ngoại trừ Vương Quang Khải đang ở bệnh viện dưỡng thương ra thì mọi người đều đến đông đủ, bao gồm cả đội trưởng mới gia nhập vệ đội là Lão Băng. Tiêu Chấn Long châm một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu, từ từ thưởng thức cảm giác sung sướng của luồng khí nóng bỏng từ khoang mũi xuyên qua khí quản rồi thẳng đến tận phối. Tiêu Chấn Long không phải là một người nghiện thuốc lá, thỉnh thoảng anh mới hút một hai điếu, không phải vì muốn khác người hay gì cả, chỉ là muốn tìm kiếm chỗ dựa tinh thần trong khi đang suy nghĩ về một vấn đề nào đó mà thôi. Tiếng bật lửa gõ xuống mặt bàn của Tiêu Chấn Long thi thoảng vang lên trong phòng họp, đỏi khi ánh mắt của anh sẽ lướt qua khuôn mặt của mọi người, nhìn về chỗ của từng người một, kế hoạch trong đầu của Tiêu Chấn Long dần được hình thành. “Đường chúng ta đi ngày càng rộng, công ty của chúng ta phát triến ngày càng lớn, đội ngũ của chúng ta cũng ngày càng nhiều, quản lý như thế nào đã trở thành một vấn đề thực tế phải đối mặt. Bạch đạo làm ăn có phương pháp quản lý của bạch đạo, đương nhiên hắc đạo cũng có kiếu quản lý của riêng mình.” Tiẽu Chấn Long liếc nhìn từng người ngồi trẽn bàn hội nghị, tiếp tục lên tiếng. “Công việc kinh doanh của bạch đạo giao cho Minh Nghĩa trực tiếp quản lý, ngoại trừ khoản đầu tư hơn một trăm triệu tệ cần chữ ký của tôi ra thì những hoạt động kinh doanh và quản lý bình thường khác tôi sẽ không can thiệp vào, ba ngày sau tập đoàn Nam Thiên chuấn bị thành lập. Hoàng Tây, Hoàng Bắc trợ giúp Minh Nghĩa thu xếp chuyện khai trương của công ty, sau khi thành lập sẽ mượn sự giúp đỡ của mạng lưới Nam Thiên Logistics để lập tức bắt tay vào việc chuẩn bị cho cuộc bầu cử của Đảng Dân chủ Tiến bộ vào năm tới.” “Vâng, đại ca!” Lưu Minh Nghĩa đáp. “Bệnh viện Nam Thiên xem như là hậu phương to lớn của công ty, do chú Lục trực tiếp quản lý, nếu cần tiền thì có thế đến tìm Minh Nghĩa, đồng thời hai trăm quân Cờ Đen cũng sẽ giao cho chú Lục đế chịu trách nhiệm bảo vệ an ninh cho bệnh viện.” “Được.” Chú Lục nói. “Hỏa Phượng và Phiêu Tuyết chịu trách nhiệm tuyến chọn những nhân tài phù hợp làm sát thủ từ quân Cờ Đen và nội bộ công ty, thành lập một tố chức ám sát trong công ty Nam Thiên, khỏng giới hạn số lượng, dự kiến sẽ đặt tên là Ảnh.” “Vâng!” Hai người Hỏa Phượng và Phiêu Tuyết đáp lời. “Long Hố đường được Hoàng Tây và Hoàng Bắc, mang theo hai trăm quân Cờ Đen và hai trăm người trong đội ngũ công ty tạo thành, chuyên phụ trách giúp tất cả các tố chức hẳc đạo ở Đài Loan và các đâu đảng khác (Chú thích: Nói chung các băng đảng xã hội đen ở Đài Loan gọi bang phái đứng đầu là đầu đảng) trong việc thu thập tình báo công việc, nếu như có thế, có thế phái người của công ty thâm nhập vào nội bộ của những bang phái khác đế lấy thông tin tình báo.”
“Đã rõ thưa đại ca.” Anh em Tây Bắc đồng thanh lên tiếng. “Thành lập Văn Võ đường cùng với anh em Xa còn có sáu trăm quân Cờ Đen và năm trăm nhân viên của công ty. Văn Võ đường là đội tiên phong trong công cuộc truy đuổi ngôi vị bá chủ giới hắc đạo của công ty Nam Thiên, vì thế sứ mệnh của các anh là quan trọng nhất.” “Vâng, đại ca.” Anh em Xa dõng dạc đáp lại. “Nam Minh đường được thành lập dưới sự dần dắt của Dương Tuấn Phương kèm theo hai trăm quản Cờ Đen và ba trăm nhân viên của công ty. Thành lập Bắc Dũng đường do Bùi Đức Lâm dẫn đầu cùng với hai trăm quản Cờ đen và ba trăm người trong đội ngũ công ty. Hai đường khấu của các anh sẽ là đội quân chủ lực trong cuộc đánh chiếm bốn phương.” “Rõ rồi đại ca.” Mặc dù quân số ít hơn anh em Xa một chút nhưng vần tốt hơn so với dự kiến cho nên Dương Tuấn Phương và Bùi Đức Lâm cũng lớn tiếng đồng ý. Cho đến hiện tại, tứ đại đường khẩu của Nam Thiên là Long Hổ đường, Văn Võ đường, Nam Minh đường và Bẳc Dũng đường đã chính thức được thành lập vào ngày đặc biệt này. Long Hổ đường đánh tiền đồn, Văn Võ đường là mũi tiến công chính diện, Nam Minh đường và Bắc Dũng đường là cánh quân hai bên, bệnh viện Nam Thiên là hậu phương của toàn bộ tập đoàn, còn Tiêu Chấn Long thì dẫn dắt gần bốn trăm quân Cờ Đen còn lại cùng với Nam Thiên vệ đội và những hàng ngũ khác trong công ty ngồi vào vị trí trung tảm, đúng như Tiêu Chấn Long tưởng tượng, mình giống như là tướng quân thời xa xưa lãnh đạo quân lính đi sát phạt bổn phương, sáng suốt chỉ huy, bình tĩnh ứng phó. Lúc này Tiêu Chấn Long mới đế ý tới Trương Anh Tú và Trương Bá Chính không khỏi lộ ra vẻ mặt thất vọng, Tiêu Chấn Long có chút vui mừng, biết rõ suy nghĩtrong lòng bọn họ mà vẫn cố hỏi: “Còn vị trí của hai người thì thế nào?” “Đại ca, tại sao lại không có chổ cho anh em chúng tôi, hai người chúng tôi vô tích sự sao?” Trương Anh Tú mạnh dạn hỏi. Tiêu Chấn Long cười nói: “Đưa toàn bộ tướng lĩnh ra trận, vậy ai sẽ cùng tôi đóng giữ ờ lều trung quân đây? Có đúng như thế không? Hai người đừng thất vọng, không phải tỏi còn hơn bốn trăm quân Cờ Đen ở đây sao, tạm thời giao cho hai người dẫn dẳt. Hai người là quân đội cơ động của công ty, gọi tẳt là quân đoàn PTU đi.” “Quân đoàn PTU! ồ? Đúng là một cái tên oai phong!” Trương Anh Tú và Trương Bá Chính vui sướng trong lòng. Tiêu Chấn Long nhìn Lý Thế Vinh, vẻ mặt anh ấy vẫn vô cùng ôn hòa, bình tĩnh không hề có chút cảm xúc dao động nào, Tiêu Chấn Long thầm khen ngợi trong lòng. Ngày trước khi ở nhà giam Thành Bắc, Lý Thế Vinh đã từng nói cuộc sống trên giang hồ sau này sẽ mãi theo chân Tiêu Chấn Long, làm “cái bóng” của Tiêu Chấn Long, nếu có ai muốn động đến Tiêu Chấn Long thì trước tiên phải bước qua xác của anh ấy đã, cho nên Lý Thế Vinh không có bất kỳ thắc mắc gì liên quan đến việc sắp xếp của Tiêu Chấn Long dành cho công ty. Đây cũng chính là điều mà Tiêu Chấn Long xem trọng ở Lý Thế Vinh nhất. “Ngoài ra, tối nay còn có nhiệm vụ phải thực hiện.”
“Nhiệm vụ gì vậy đại ca? Đế cho đường khấu của chúng tôi làm đi.” Giọng điệu oang oang của Bùi Đức Lảm vang lên đầu tiên. “Dựa vào đâu hả, đại ca, giao cho Văn Võ đường của chúng tôi đi, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Đại Xa hô lên. Tiêu Chấn Long xua tay, nói tiếp: “Những người này là những người đã phục kích tôi lần trước, là một đám người Nhật Bản, ngày mai sẽ lên máy bay quay về Tokyo, để trả thù cho Vương Quang Khải hiện tại vẫn còn nẳm trong bệnh viện, tối nay bọn chúng nhất định phải chết.” Tiêu Chấn Long nói xong từ “chết” này, sắc mặt bỗng nhiên lạnh đi, hiến nhiên Tiêu Chấn Long vồ cùng căm ghét bọn chó Nhật Bản suýt chút nữa đã hại chết anh em của mình. “Đại ca, đám tép riu Nhật Bản này giao cho đường của chúng tôi đi!” “Không, đại ca hãy giao cho chúng tôi”…. Tiêu Chấn Long nhìn mấy người đang tranh giành nhiệm vụ này, lắc đầu nói: “Không được, nhiệm vụ này tôi định đế cho anh ta đi.” Tiêu Chấn Long duỗi ngón tay chỉ vào lão Băng vẫn luôn im lặng ngồi phía sau. Nhận được nhiệm vụ nhưng lão Băng không hề có cảm giác hoảng sợ khi lần đầu tiên phải làm việc, cứ như thế mọi thứ đã đâu vào đó, phải dựa vào đồi mắt trên khuôn mặt bình tĩnh không chút gợn sóng mới có thế khiến người ta cảm nhận được thần thái của anh ta. Đây là nhiệm vụ ám sát đầu tiên mà vệ đội Nam Thiên được nhận, lão Băng không thế không cấn thận hỏi: “Thời gian, địa điếm, số lượng người?” “Tất cả tài liệu liên quan Hoàng Tây sẽ cung cấp cho anh! Được rồi, tan họp!” Tiêu Chấn Long nói xong thì bước ra cửa. Khi đi ngang qua lão Băng, đột nhiên anh ta hỏi: “Có muốn bắt sống người hay không?” “Anh hiếu tiếng Nhật à?” Tiêu Chấn Long hỏi. Lão Băng hơi bối rối nhìn Tiêu Chấn Long, lắc đằu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]