Tiêu Chấn Long ngồi trong chiếc xe Lincoln màu đen của mình, nhìn ra ánh đèn đường chốc chốc lóe qua ngoài cửa xe, vẻ mặt trầm ngâm, khóe miệng đôi lúc lại nở nụ cười như có như không, ai cũng không đoán được trong lòng anh đang nghĩ gì. Tối nay Tiêu Chấn Long đến tiệc rượu của Lý Hữu Khiêm, mặc một bộ vest màu xanh dương đậm, trên chiếc sơ mi trắng có thắt cà vạt đen, tất cả tạo cho người ta một cảm giác trẻ tuổi giàu kinh nghiệm, còn cả sự trưởng thành và rộng lượng vốn không có ở độ tuối của anh.
Anh Thủy ngồi đổi diện thỉnh thoảng lại nhìn lướt qua gương mặt cương nghị của Tiêu Chấn Long, dường như muốn thăm dò suy nghĩ lúc này của Tiêu Chấn Long thông qua cử chỉ lông mày hoặc động tác tay tình cờ của Tiêu Chấn Long, nhưng đáng tiếc đều không thu hoạch được gì. Cả quãng đường theo hắc đạo đến nay, tự hỏi đã gặp qua vô sổ người, tự tin với phong độ này có thế nhìn ra xu hướng tâm lí của người trước mặt, nhưng mọi thứ đều không áp dụng được với Tiêu Chấn Long, dường như anh Thủy cũng không dám thăm dò tuối tác của Tiêu Chấn Long. Mỗi lần thấy sự u ám toát ra từ ánh mắt của Tiêu Chấn Long, sự bá đạo khiến người ta phải khuất phục, khiến người ta cảm thấy Tiêu Chấn Long trước mắt là một nhân vật đã trải qua nhiều giông bão, dường như không có gì có thế khiến Tiêu Chấn Long có cảm giác sợ hãi hay khiến anh có vẻ lo ngại.
Chẳc hẳn anh Thủy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-lao-chi-vuong/974368/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.