Tất cả đều im lặng chờ mệnh lệnh tiếp theo của Tiêu Chấn Long, cũng lẳng lặng đợi quyết định của anh xem xử lí Trần Kiệt Giai thế nào. Mặc dù mọi người không có bất kì hy vọng gì về sự sống của Trân Kiệt Giai, nhưng họ đều muốn biết rốt cuộc Trân Kiệt Giai sẽ chết theo cách nào.
Nhìn Trần Kiệt Giai bị treo trên thân cây, nhìn vẻ mặt tái nhợt của Trần Kiệt Giai, cỏ một vài người bổng nhiên cảm thấy không đành lòng, nhưng ý nghĩ này nhanh chóng được tự bản thân họ phủ nhận, đối với kẻ thù phải tàn nhẵn như mùa đông, đây là một trong số những bài học mà quân Cờ Đen được huấn luyện, bất kể kẻ địch có chết thảm đến đâu, chỉ vì đổi phương là kẻ thù của quân Cờ Đen, là kẻ địch của Tiêu Chấn Long, cũng bởi vì ngay từ khi xuất hiện đã bị gán cho hai từ “kẻ thù”, cho nên kết quả của đối phương chỉ có một, đó là cái chết.
“Chuyện tôi có thế làm cho em có lẽ chỉ có như vậy, Hương Di Lan, hi vọng em ở dưới suối vàng sẽ không trách anh Long. Tôi muốn cho tên cầm thú từng làm nhục em sống không bằng chết!” Tiêu Chân Long hung tợn nói, anh em quân Cờ Đen đứng bên cạnh nghe thấy thế trong lòng không khỏi run lên.
Đại ca, anh sẽ làm gì với người này? Đảy là câu hỏi trong lòng tất cả các anh em quân Cờ Đen.
Phải rồi, rốt cuộc anh nẽn xử lí gã ta thế nào đây? Một dao giết chết thì quá hời cho gã ta rồi. Nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-lao-chi-vuong/974364/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.