Tiẽu Chấn Long dùng tay vuốt ve khuôn mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều của Hương Di Lan, nước mắt rơi từng giọt từng giọt trên mặt cô ấy, từ đầu đến cuối, biếu cảm khó tin vần luôn trên mặt Tiêu Chấn Long.
Lúc này khóe miệng Hương Di Lan đang lộ ra nụ cười nhàn nhạt, là một nụ cười đầy vẻ thỏa mãn, là một nụ cười tràn đầy hạnh phúc. Mặc dù thân thế trong trắng không thế cho người đàn ông mình yêu thật lòng, nhưng trước khi Hương Di Lan đi, câu nói kia của Tiêu Chấn Long đã đủ bù đắp mọi thứ, bao gồm linh hồn, bao gồm thân xác.
Tiẻu Chấn Long ỏm thi thế của Hương Di Lan vào lòng thật
chặt, dùng gò má mình dán lên cái trán đã sớm lạnh như băng của Hương Di Lan. Mặc dù thân thế của Hương Di Lan đã dần dần lạnh như băng, nhưng Tiêu Chấn Long cảm thấy, dường như Hương Di Lan vẫn còn sống. Tiêu Chấn Long vùi đầu trong ngực Hương Di Lan, nhắm mắt, thành kính cảm nhận nhịp tim đập của Hương Di Lan.
Là ảo giác sao? Trái tim của Hương Di Lan vẳn còn đang nhảy nhót, cô ấy còn cười với tôi. Khóe mắt Tiêu Chấn Long lại chảy ra hai hàng lệ nóng như lửa, thấm ướt vạt áo Hương Di Lan, nước mắt xuyên thấu qua vạt áo, sưởi ấm lòng ngực của Hương Di Lan. Mặc dù từ trước đến nay hai người chưa từng gần gũi thế này, nhưng từ đây hai người không còn xa lạ nữa, bởi vì Hương Di Lan mãi mãi trong lòng Tiêu Chấn Long.
Ánh trăng trong công viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-lao-chi-vuong/974361/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.