Nghe thấy lời này, Tiêu Chấn Long cảm thấy đỉnh đầu mình như muốn nố tung, một ngọn lửa giận vỏ hình xông lên.
Nhưng Tiêu Chấn Long biết bây giờ không phải là lúc trở mặt với Trần Kiệt Giai, bởi vì anh còn chưa biết rốt cuộc lúc này Hương Di Lan đang ở đâu. Tiêu Chân Long hít sâu một hơi, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nói.
“Trần Kiệt Giai, rốt cuộc ông muốn thế nào?”
“Được rồi! Tiêu Thiên Long, bây giờ tôi sẽ nói cho cậu tôi muốn thế nào. Nếu muốn cứu người phụ nữ của cậu, hai tiếng nữa gặp nhau tại công viên Tĩnh Vân của Đài Nam. Nhớ lấy, cậu chỉ có thể tới một mình, nếu không cậu cứ chờ nhặt xác cho người phụ nữ của cậu đi!” Nói xong, Trần Kiệt Giai “tạch” một tiếng cúp điện thoại.
Cả một lúc lâu, Tiêu Chấn Long cầm điện thoại, không nói gì. Chỉ chốc lát,hình như mọi người nghe thấy tiếng động có thứ gì vỡ nát, bọn họ nhìn nhau một cái, hóa ra là trong tay Tiêu Chấn Long nắm ổng nghe điện thoại, cứ thế bị Tiêu Chấn Long dùng sức bóp cho nát bấy, mảnh vụn ống nghe không chút nế nang đâm vào tay phải Tiêu Chấn Long từng chút từng chút, máu tươi từ cổ tay Tiêu Chấn Long chảy dọc xuống.
Mọi người đều biết lúc này Tiêu Chấn Long giống một con dã thú muốn cắn người, bất kỳ ai muốn đổi địch với anh cũng sẽ bị anh xé nát, ngay cả mảnh xương vụn cũng sẽ không đế lại.
Tiêu Chấn Long từ từ đưa bàn tay ra, mặc cho mảnh vụn ống
nghe mang theo vẽt máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-lao-chi-vuong/974359/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.