Chương trước
Chương sau
Nghe thấy lời này, Tiêu Chấn Long cảm thấy đỉnh đầu mình như muốn nố tung, một ngọn lửa giận vỏ hình xông lên.
Nhưng Tiêu Chấn Long biết bây giờ không phải là lúc trở mặt với Trần Kiệt Giai, bởi vì anh còn chưa biết rốt cuộc lúc này Hương Di Lan đang ở đâu. Tiêu Chân Long hít sâu một hơi, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nói.
“Trần Kiệt Giai, rốt cuộc ông muốn thế nào?”
“Được rồi! Tiêu Thiên Long, bây giờ tôi sẽ nói cho cậu tôi muốn thế nào. Nếu muốn cứu người phụ nữ của cậu, hai tiếng nữa gặp nhau tại công viên Tĩnh Vân của Đài Nam. Nhớ lấy, cậu chỉ có thể tới một mình, nếu không cậu cứ chờ nhặt xác cho người phụ nữ của cậu đi!” Nói xong, Trần Kiệt Giai “tạch” một tiếng cúp điện thoại.
Cả một lúc lâu, Tiêu Chấn Long cầm điện thoại, không nói gì. Chỉ chốc lát,hình như mọi người nghe thấy tiếng động có thứ gì vỡ nát, bọn họ nhìn nhau một cái, hóa ra là trong tay Tiêu Chấn Long nắm ổng nghe điện thoại, cứ thế bị Tiêu Chấn Long dùng sức bóp cho nát bấy, mảnh vụn ống nghe không chút nế nang đâm vào tay phải Tiêu Chấn Long từng chút từng chút, máu tươi từ cổ tay Tiêu Chấn Long chảy dọc xuống.
Mọi người đều biết lúc này Tiêu Chấn Long giống một con dã thú muốn cắn người, bất kỳ ai muốn đổi địch với anh cũng sẽ bị anh xé nát, ngay cả mảnh xương vụn cũng sẽ không đế lại.
Tiêu Chấn Long từ từ đưa bàn tay ra, mặc cho mảnh vụn ống
nghe mang theo vẽt máu rơi xuống đất, Tiêu Chấn Long lạnh lùng nhìn bàn tay mình đã be bét máu, không nói gì. Sau một hồi, anh nặng nề nắm chặt tay phải, biến thành một nắm đấm thép mang theo máu tươi, ra lệnh.
“Quang Khải, chuấn bị xe! Đi công viên Tĩnh Vân!”
“Vâng thưa đại ca!” Vương Quang Khải đáp.
“Dương Tuấn Phương, Bùi Đức Lâm! Hai người dẫn tất cả anh em, chú ý mật thiết từng cử chỉ hành động trong khu vực xã đoàn Tam Liên, chờ lệnh của tôi!”
“Vâng thưa đại ca!” Dương Tuấn Phương và Bùi Đức Lâm đồng thanh đáp.

“Hoàng Tảy, Hoàng Bẳc! Lập tức gọi điện thoại cho chú Lục, không cần biết dùng cách nào, đế ông ấy lập tức điều động năm trăm người của đội Hắc Kỳ hai giờ sau đến công viên Tĩnh Vân đợi lệnh. Nói cho chú Lục và Lý Thế Vinh, còn cả Trương Anh Tú, Trương Bá Chính là không cần về đây, tiếp tục huấn luyện những Hắc Kỳ khác.”
“Vâng thưa đại ca!” Anh em Nam Bắc đồng thanh đáp.
“Minh Nghĩa, lấy mười triệu từ trong tài khoản công ty, đưa đến cục cảnh sáyt Đài Nam, cứ nói là công ty logistics Nam Thiên tài trợ chi phí trang phục mùa đòng cho bọn họ! Ngoài ra biếu cho cục trưởng cục hình sự của bọn họ năm triệu, cứ nói là họ Tiêu tôi thăm hỏi ông ta, hiếu không?”
“Vâng thưa đại ca!” Lưu Minh Nghĩa đáp.
Tiêu Chấn Long nhìn đồng hồ đeo tay một cái, gọi Vương Quang Khải lên đường.
“Đại ca, chỉ một mình anh đi sao?” Dương Tuấn Phương hỏi.
“Đúng vậy!” Tiêu Chấn Long vừa mặc quần áo vừa trả lời.
“Không mang thêm mấy anh em sao?” Dương Tuấn Phương dè đặt hỏi.
“Không cần!” Tiêu Chấn Long nói.
“Nhưng mà…”
Tiêu Chấn Long quay đầu trợn mắt nhìn Dương Tuấn Phương một cái, nghiêm nghị nói: “Làm theo phân phó của tôi!”
Nghe thấy lời này của Tiêu Chấn Long, đột nhiên Dương Tuấn Phương cảm thấy xương sống sau lưng lạnh toát, cũng không dám lên tiếng nữa, lập tức đi làm chuyện nên làm.
Công viên Tĩnh Vân là công viên lớn nhất thành phố Đài Nam, cây cối um tùm, tọa lạc tại phía tảy Đài Nam, cách trung tâm thành phố Đài Nam đại khái hơn một tiếng đồng hồ thời gian đi xe. Bẽn trong công viên trồng đầy các loại cây hoang dại loại và thực vật hoang dại, hoa cỏ quý hiếm, là điếm du lịch ngắm cảnh chủ yếu của cư dân Đài Nam vào mùa hè. Bời vì tọa lạc tại ngoại ô, hơn nữa bên trong công viên trồng trọt một số lượng lớn hoa cỏ cây cối, cho nên đến mùa xuân, không khí nơi này đặc biệt mát mẻ. Mặc dù bảy giờ tiết trời đã đến cuối thu, nhưng vần còn rất nhiều hoa cỏ vẫn nở, tỏa ra một loạt thơm thơm trong màn đêm.

Nhưng lúc này, Tiêu Chấn Long ở trong công viên Tĩnh Vân, lại không có bất cứ tâm tình gì đi ngửi mùi mấy thứ hoa cỏ này, toàn bộ công viên đều tràn ngập không khí xơ xác tiẽu điều.
Công viên Tĩnh Vân nằm ở góc tây nam thành phố, trên một miếng đất trổng rộng gần một sân bóng. Người của hai phe đang giằng co, có lẽ nói bên phe Tiêu Chân Long không thế xưng là một đội ngũ, bởi vì bây giờ đội ngũ bên anh chỉ có một mình anh, còn bên kia xã đoàn Tam Liên của Trần Kiệt Giai lại là một đám người đông nghìn nghịt, chắc trông cũng có bảy tám trăm người.
Tiêu Chấn Long mặc áo khoác điên, bình tĩnh đứng đó, từng cơn gió thu thối qua mang theo vạt áo khoác bay lượn trên không trung, cố áo khoát dựng đứng, che hết gần nửa khuôn mặt Tiêu Chấn Long, lộ ra đôi mắt lấp lóe từng đợt sáng lạnh. Có lẽ ở nơi xa xa, Trần Kiệt Giai không nhìn thấy, lúc này trong mắt Tiêu Chấn Long hằn đầy tia máu đỏ.
“Tuổi còn trẻ đã có can đảm đến mức này, thật bội phục!” Trần Kiệt Giai giả vờ hàn huyên.
“Bớt nói nhảm, tôi tới rồi, giao người ra đi.” Tiêu Chấn Long trầm giọng nói.
Trần Kiệt Giai cười lạnh một tiếng, ngoắc tay, mấy người liên tục đấy mạnh, đấy một cô gái quần áo xốc xếch tới, người phụ nữ bị mang tới kia lập tức bị Trần Kiệt Giai ôm vào trong lòng, bàn tay phải càn rỡ không ngừng sờ mó trên thân thế người phụ nữ, phát ra một loạt tiếng cười dâm đãng.
Tiêu Chấn Long mượn ánh trăng, liếc mắt một cái đã nhận ra đó là Hương Di Lan, lúc này đỏi mắt Hương Di Lan khép hờ, hai
vai rung động, nước mẳt không ngừng từ trong mắt chảy ra, không có bất kỳ sức chống cự trước sự càn rỡ của Trần Kiệt Giai, chỉ có thể yèn lặng chịu đựng nhục nhã. Đột nhiên Tiêu Chấn Long nhìn thấy vết máu loang lố trên bắp đùi và trên váy Hương Di, ai cũng biết tên cầm thú Trần Kiệt Giai này đã làm chuyện súc sinh gì với Hương Di Lan. Đột nhiên Tiêu Chấn Long cảm thấy một trận choáng váng, ngay sau đó cũng cảm nhận được dường như lồng ngực bị tảng đá nặng ngàn cân đè ép, khiến Tiêu Chấn Long gần như nghẹt thở.
“Bỏ bàn tay bấn thỉu của mày ra cho tao!” Tiêu Chấn Long quát to tựa như một tiếng sét vang khắp chân trời, chim chóc trong rừng cây giật thót, rối rít bay về phía phương xa.
Một tiếng quát to này tựa như một một chiếc búa tạ đập mạnh vào tim Trần Kiệt Giai cùng những người khác trong xã đoàn Tam Liên, tất cả mọi người đều cảm thấy dường như trái tim ngừng lại một giây ngắn ngủi, rồi sau đó mới chậm rãi khôi phục nhịp đập, cũng khiến trẽn khuôn mặt tái nhợt của mọi người từ từ có một chút màu máu.
Lúc đó bàn tay của Trần Kiệt Giai cũng ngừng một lát, Trân Kiệt Giai hừ lạnh một tiếng, lập tức đấy ngã Hương Di Lan đang nằm trong lòng mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Chấn Long.
“Đến lúc này mà mày còn hung hăng phách lối như vậy!” Trần Kiệt Giai nhe răng cười nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.