Chương trước
Chương sau
“Anh nghĩtỏi ngu sao! Tôi hỏi anh có liên quan tới chuyện này không?”
“Anh cảnh sát, từ một ý nghĩa nào đó, tỏi cũng là người bị hại!”
“Thế tại sao chỉ có mình anh không sao? Anh nói xem!”
“Đó là vì tôi thoát được nhanh! Nếu không chắc chắn tôi sẽ mất mạng!”
“Thế anh nói anh không liên quan tới chuyện này?”
“Tôi nghĩ hấn là như thế!”
‘Tiêu Chấn Long, tôi cảnh cáo anh! Anh làm mọi chuyện ở Đài Nam này đều nằm trong lòng bàn tay cảnh sát chúng tôi, vẫn là câu nói kia, hy vọng anh có thế đàng hoàng phối hợp với công việc! Nếu không…”
“Nếu không thì sao?” Tiêu Chấn Long liếc mắt nhìn người lấy lời khai, vẻ mặt tràn đầy khinh bỉ.
“Nếu không, tôi bảo đảm nửa đời sau anh sẽ ở trong ngục!” Tên cảnh sát lấy lời khai hung tợn nói, anh ta hy vọng có thế dùng từ ngục giam này đế ép Tiêu Chấn Long đi vào khuôn khố, bởi vì anh ta thấy Tiêu Chấn Long trẻ tuổi như thế, chắc chắn không biết rốt cuộc ngục giam là nơi như thế nào. Nào ngờ Tiêu Chấn Long lại từ nhà giam trốn ra, anh biết sợ ngục giam, làm trò đùa!
“Nhà giam?” Tiêu Chấn Long không khỏi cười nói.
“Sao? Sợ chưa, tốt nhất anh nên khai báo cho đàng hoàng.” Bảy giờ tên thấm tra thấy mình mới chiếm thế thượng phong, bắt đâu đẳc ý, vừa nói chuyện vừa bỏ thuốc lá vào miệng.
Tiêu Chấn Long đột nhiên vồ bàn một cái, đứng lên. Suýt chút nữa đã làm rơi điếu thuốc trong miệng tên thấm tra kia, tên thấm tra viên trẻ tuổi kinh hoàng nói: “Anh muổn làm gì?”
“Bớt lấy nhà giam ra dọa tôi đi! Có lẽ cả đời này cái gì tôi cũng sợ, thế nhưng không sợ nhà giam!” Tiêu Chấn Long chỉ vào mũi tẽn thấm tra viên, nói. Cùng với tiếng quát cuối cùng, khí thế cả người Tiêu Chấn Thiên cũng tăng vọt, nhiệt độ trong phòng thẩm tra giảm xuổng tới âm độ, khiến tên thấm tra viên không lạnh mà run.

Bởi vì Tiêu Chấn Long đột nhiên bộc phát, lập tức khiến tên thấm tra viên bị dọa, không biết nên tiếp tục thế nào, ngây ngôc ở đó.
Cùng lúc đó, chuông điện thoại vang lẽn.
Tên thấm tra viên móc điện thoại di động ra xem, phát hiện khồng phải của mình, không nhịn được ngẩng đầu nhìn Tiêu Chấn Long.
“Là của tôi!” Tiêu Chấn Long dùng ngón tay chỉ vào mình, trừng mắt liếc tên thấm tra viên một cái, khiến tên thấm tra viên giận mà không dám nói gì, bởi vì anh ta biết Tiêu Chấn Long là hạng người gì ở Đài Nam. Mặc dù anh ta biết các tố chức xã hội đen vừa quặt khởi ở Đài Nam không bao lâu, thế
nhưng trong giới xã hội đen chắc chắn gọi là lòng dạ độc ác. Hơn nữa lúc làm việc sẽ không lưu lại bất kì dấu vết gì, khiến cảnh sát mặc dù có chú ý tới nhưng lại không có đầy đủ chứng cứ đế tố cáo anh. Thế nên tên thấm tra viên không dám liều lĩnh chống cự lại Tiêu Chấn Long.
“Alo, đại ca! Xảy ra chuyện rồi!” Tiêu Chấn Long vừa nghe thấy là Hoàng Tây, trong đầu nghĩ bình thường Hoàng Tây luôn rất thận trọng, nếu cậu ấy nói xảy ra chuyện thì chác chắn là chuyện lớn.
“Hoàng Tây, đừng có gấp, từ từ nói!” Tiêu Chấn Long vừa nói vừa liếc mắt nhìn tên thấm tra viên, đi tới một góc trong phòng thẩm vấn.
“Đại ca, Hương Di Lan mất tích!”
“Cái gì?” Tiêu Chấn Linh kinh ngạc, trong lòng kích động không thế dùng từ nào đế hình dung, trực giác nói cho Tiêu Chấn Long biết Hương Di Lan thật sự xảy ra chuyện.
“Cậu ở công ty chờ tôi, tôi sẽ lập tức quay về!” Nói xong, Tiêu Chấn Long lấy điện thoại ra lập tức đi tới cửa phòng thấm vấn.
“Chờ một chút, anh Tiêu, bây giờ anh không thế đi!” Tên thấm tra viên đưa tay ngăn trước ngực Tiêu Chấn Long.
“Công ty có chuyện vô cùng quan trọng đang chờ tồi xử lý, sau khi xử lý xong tôi sẽ lập tức quay lại.” Mặc dù giọng nói của Tiêu Chấn Long bình thản, nhưng người quen biết với Tiêu Chấn Long đều biết, bây giờ giọng Tiêu Chấn Long càng bình thản vậy thì cảm xúc của anh đã dần dần không thể khổng
chế được. Dường như tên thấm tra viên kia không đề đế ý đến vẻ mặt của Tiêu Chấn Long, cũng không chú ý tới hai nắm tay anh đang siết chặt.

“Thành thật xin lổi, bây giờ anh không thế rời khỏi đồn cảnh sát!” Tên thấm tra viên vẫn cố nói.
Tiêu Chấn Long nghiến răng nghiến lợi, cơ mặt trở nên vặn vẹo, cho thấy sự nóng nảy tận sâu trong lòng Tiẽu Chấn Long đang dần biến thành lửa giận ngút trời.
Tiẽu Chấn Long từ từ quay đầu dùng ánh mắt chặt chẽ trợn mắt nhìn tên thấm tra viên, tên thấm tra viên đột nhiên cảm nhận được cảm giác sắp tử vong ập xuống trên đằu anh ta.
‘Tránh ra!” Tiêu Chấn Long tức giận quát một tiếng, Tiêu Chấn Long đã dần mất đi lý trí. Một quyền đánh thẳng vào ngực tên thấm tra viên, tên thấm tra viên nặng nề va vào vách tường của phòng thấm vấn. Sau đó Tiêu Chấn Long đập vào cửa phòng thầm vấn, bước nhanh ra ngoài.
Ngoài cửa phòng thấm vân là dãy hành lang, quẹo mấy khúc quanh là có thể rời khỏi đồn cảnh sát. Mặc dù Tiêu Chấn Long đang nối giận, thế nhưng anh vẫn nhớ đường lúc tới, nhận rõ phương hướng, Tiêu Chấn Long đi tới cửa đồn cảnh sát Đài Nam.
Mới vừa đi tới cửa đồn cảnh sát, một nhóm cảnh sát với súng chạy tới, móc súng lục nhắm thẳng về phía Tiêu Chấn Long, la lớn: “Không được nhúc nhích, nếu còn đi tiếp, chúng tôi sẽ nố súng!” Tiêu Chấn Long dừng bước, quay đầu nhìn những tên cảnh sát có súng đang bày tư thế, cười lạnh một tiếng nói: “Nếu cách người có thế bóp cò súng, họ Tiêu tôi sẽ cùng họ với cách người!” Bởi vì sự mất tích của Hương Di Lam, Tiêu
Chấn Long đã dần mất đi kiên nhẫn tiếp tục dây dưa với đám cảnh sát này. Nếu không Tiêu Chấn Long có gan lớn hơn cũng không dám ầm ĩ trước cửa đồn cảnh sát thành phố Đài Nam như thế.
Có đôi khi, dưới con giận có thế khiến mọi người làm ra chuyện mà người thường không cách nào hiếu được, Tiêu Chính Long chính là người như thế!
Nói xong, Tiêu Chấn Long xoay người, tiếp tục rời khỏi đòn cảnh sát.
Tất cả cảnh sát cầm súng anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, lập tức không biết nên làm gì bây giờ, bời vì cứ nổ súng như thế thì thật sự không quá hợp pháp. Dù sao thì Tiêu Chấn Long cũng không phải tội phạm, cùng lắm cũng chỉ là một người bị tình nghi phạm tội mà thôi. Thế nhưng vẫn có người dạn dĩ, chính là tên thấm tra viên trẻ tuổi bị một quyền của Tiêu Chấn Long đánh ngã, anh ta thấy Tiêu Chấn Long hung hăng càn quấy, tức giận bắt đâu đánh tới, dưới sự kích động nhắm thắng vào Tiêu Chấn Long bóp cò.
Ngay khi ngón trỏ phải của anh ta bóp đến, anh ta đột nhiên cảm giám má mình đau đớn, trước mắt tối sầm, sau đó cơ thế lập tức bay tháng ra ngoài, đụng ngã mấy người đứng trước cảnh đồn cảnh sát. Những cảnh sát không bị đánh ngã lập tức phát hiện trước mặt xuất hiện một cô gái tuyệt đẹp mặc quần áo đỏ, đang lạnh lùng nhìn bọn họ, mặt không cảm xúc, dính đầy sương lạnh, chính là Hoả Phượng, người vẫn luôn canh giữ bên ngoài đồn cảnh sát cùng với Vương Quang Khải.
SởdĩTiêu Chấn Long tự tin như thế hoàn toàn là bởi vì có Hoả Phượng luôn ở bên cạnh chờ cơ hội hành động, Hỏa Phượng
cũng không phụ sự kỳ vọng của Tiêu Chấn Long, thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, lần Hoả Phượng khiến Tiêu Chấn Long thất vọng nhỉ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.