Hương Di Lan thấy máu trên bàn cũng hét lên lùi về sau. Thấy người mình bị ức hiếp, hai tên côn đồ còn lại đứng dậy khỏi ghế. Thấy cảnh này, Lưu Minh Nghĩa hét lớn: “Đừng nhúc nhích!” Nghe tiếng hét dữ dội này, hai tên côn đồ kia sững sờ, cùng lúc nhìn thấy biếu cảm lạnh lùng của Tiêu Chấn Long cũng bất động, tèn côn đồ cáo mượn oai hùm như thế này rành nhất là việc gió chiều nào xuôi chiều ấy, vừa thấy tình hình không đúng thì dù ba ruột có bị bắt cũng làm lơ. Tên côn đồ bị thương ra sức muốn rút tay phải về, nhưng Tiêu Chấn Long như mọc rể trên bàn, nào động đậy được tí nào. Khách hàng khác trong quán đều bị cảnh tượng này làm sững sờ, quán mì chợt lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng kêu gào như ma khóc sói tru của tên côn đồ kia. Tiêu Chấn Long trừng mắt nhìn côn đồ kia, trâm giọng nói từng câu từng chữ: “Cậu nghe đây, sau này tôi không muốn thấy cậu xuất hiện ở đây nữa. Còn bây giờ cút mau!” Nói xong, Tiêu Chấn Long rút đũa kim loại ra khỏi mu bàn tay cậu ta, lại một tiếng hét thảm, tên côn đồ dùng tay trái che tay phải đẫm máu, hai người còn lại dìu cậu ta lảo đảo tông cửa ra ngoài. Tiêu Chấn Long quay đầu, khẽ nói với Hương Di Lan: “Cô khồng sao chứ?” Hương Di Lan chưa kịp hồi hòn vội lắc đầu, Tiêu Chấn Long nói tiếp: “Ngại quá, đế mọi người hoảng sợ, hóa đơn hôm nay tính cho tôi hết đi.” Nói xong, Tiêu Chấn Long ra hiệu với Lưu Minh Nghĩa, Lưu Minh Nghĩa lấy trong lòng ra một nghìn tệ đặt lên bàn, Tiêu Chấn Long lại nhìn Hương Di Lan, mỉm cười với cô, xoay người ra khỏi quán mì với Lưu Minh Nghĩa. Chưa đi bao xa, hình như Tiẽu Chấn Long nghe phía sau có người gọi mình, vừa quay đầu thì ra là Hương Di Lan trong quán mì, nhìn cô ấy chạy đến trước mặt Tiêu Chấn Long nói: “Hỏm nay cảm ơn anh! Nhưng anh phải cấn thận, mấy người vừa nãy đều là du côn trên đường này, anh phải chú ý an toàn!” Hình như Tiêu Chấn Long không đế ý lời Hương Di Lan, mỉm cười hỏi: “Cô tên Hương Di Lan?” Hương Di Lan không ngờ lúc này Tiêu Chấn Long vần có tâm trạng hỏi tên cô ấy, vì cô ấy biết vừa nãy Tiêu Chấn Long đắc tội với bọn côn đồ đường này, trong mắt cô ấy thì anh không nên đụng đến bọn này. Tuy vậy, thấy Tiêu Chấn Long hỏi, cô ấy vẫn đỏ mặt gật đầu. Tiêu Chấn Long phóng khoáng giơ tay nói: “Tôi tên Tiêu Chấn Long!” Thấy Tiêu Chấn Long rất tự nhiên giơ tay phải ra, Hương Di Lan cũng hơi do dự giơ tay phải ra. Hai tay nắm lấy tay nhau, Tiêu Chấn Long cảm thấy lúc bắt tay cảm giác như tay phải của Hương Di Lan mềm mại không xương, thậm chí sau khi hai tay tách ra Tiêu Chấn Long vẫn nhớ lại khoảnh khắc rung động lòng người ấy.
Sau khi Tiêu Chấn Long bước vào con đường hắc đạo này, anh không còn đặt nặng tình cảm lên tình yêu nam nữ nữa, dường như cảm giác ghi lòng tạc dạ với phụ nữ đã mất đi sạch từ lúc anh bước vào nhà giam thành Bắc. Tuy cô gái tên Hương Di Lan trước mắt không đến mức trong sáng xinh đẹp khiến Tiêu Chấn Đông có cảm giác vừa gặp đã yêu trong truyền thuyết, nhưng Tiêu Chấn Long lại cảm thấy hình như cô ấy có thế khiến mình tạm thời quên đi giết chóc vì thù hận trong giang hồ, cách xa giết chóc vô cùng vô tận trong hắc đạo, có cảm giác bồng lai tiên cảnh khiến anh cảm thấy rất thoải mái. Thậm chí lúc này có thể Tiêu Chấn Long không biết mình thật sự cần gì ở tình cảm, nếu bây giờ đối lại là một gái khác xuất hiện ở đây, có lẽ cũng sẽ khiến Tiêu Chấn Long nảy sinh cảm giác thế này, vì thứ Tiêu Chấn Long đang thiếu lúc tuổi trẻ sung sức có lẽ chỉ là một nơi gửi gắm tình cảm. Mà cô gái tên Hương Di Lan trước mắt này chính là người xuất hiện vào hiện tại, trong lòng Tiêu Chấn Long ngầm thay đối, dần dần gửi gắm loại tình cảm khác lên người cô ấy, có lẽ tình cảm này không đơn giản là tình cảm nam nữ, có lẽ dùng tình cảm bố sung đế hình dung thì chuấn hơn. Lúc này Tiêu Chấn Long mạnh mẽ vang dội cần một cảng đến ấm áp yên tĩnh đế nghỉ ngơi, mà cảng đến ấy chính là Hương Di Lan. Hương Di Lan nhìn bóng dáng người đàn ông dần xa, thân hình cao lớn, ánh mắt bao dung như biển không khỏi khiến cô gái nảy sinh chút cảm giác an toàn ởthành phố Đài Nam. Trong trái tim bé bỏng của Hương Di Lan đã lâu không dao động giờ dần xuất hiện những gợn sóng lăn tăn, cô ấy không thể không thừa nhận sức quyến rũ mê hoặc lòng người từ góc áo bay theo gió của Tiêu Chấn Long, trực giác nói với cô ấy, sau này cô ấy còn gặp lại người đàn ỏng này. Rẽ sang một con đường chính là khách sạn mà Tiêu Chấn Long và mọi người ở, từ khi đến Đài Nam đến giờ, Tiêu Chấn Long và mấy anh em khác vần luôn ở trong khách sạn, về vấn đề nơi đặt trụ sở làm việc của công ty logistics Nam Thiên và nơi ở của tất cả mọi người trong tương lai thì Tiêu Chấn Long giao hết cho hai anh em Hoàng Tây và Hoàng Bắc lo liệu, về việc thành lập nhân viên quản lý cấp cao trong công ty logistics Nam Thiên đầu tiên thuộc tập đoàn Nam Thiên, Tiêu Chấn Long cũng đã sắp xếp Lưu Minh Nghĩa đến các công ty đế ý, tất cả chỉ đợl sau khi địa chỉ công ty đặt sửa sang xong là có thế bắt đầu công khai làm việc, nhân viên tiến hành đăng thông tin tuyển dụng liên quan, chỉ định hệ thống điều lệ của công ty, tóm lại tất cả mọi chuyện đều tiến hành gọn gàng dưới sự sắp xếp của Tiêu Chấn Long. Ve việc mở công ty, vốn Tiêu Chấn Long không có kinh nghiệm gì, dù trước đó anh đã học quản lý kinh tế ở đại học, nhưng thật sự muốn người thật tiền thật đi mở công ty quy mô lớn, trong lòng Tiêu Chấn Long vẫn hơi e dè, nên Tiêu Chấn Long quyết định mở công ty Logistics Nam Thiên trước, về xây dựng tập đoàn sau đó vẫn phải triển khai từng bước một theo sự phát triến sâu rộng của công ty và kinh nghiệm quản lý của bản thân.
“Alo!” Tiêu Chấn Long bắt máy, sổ điện thoại ở Đài Loan trước mát chỉ có mấy anh em biết. “Hoàng Tây à!” “Ô! Chọn chỗ đặt trụ sở công ty rồi! Tốt quá, ngày mai cùng đi xem, anh và Minh Nghĩa về ngay, về hẳn nói tiếp.” Cúp điện thoại, Tiêu Chấn Long nói với Lưu Minh Nghĩa bẽn cạnh: “Tìm được chồ đặt cồng ty rồi, ngày mai đi xem với tôi.” “Quá tuyệt!” Lưu Minh Nghĩa nhảy lên. Tiêu Chấn Long cười híp mắt nhìn Lưu Minh Nghĩa, trong lòng nói thầm, cuối cùng cũng đã xong bước đầu tiên phát triển công ty!
Nghĩ đến đây, anh và Lưu Minh Nghĩa tăng tốc nhanh chóng về khách sạn. Đế nhanh về đến khách sạn, Tiêu Chấn Long và Lưu Minh nghĩa quyết định về bằng đường tắt, nên đi về phía sau lưng tòa nhà sau khách sạn, chỉ cần đi qua tòa nhà là đến cống chính khách sạn. Hai người Tiêu Chấn Long đang đi trong con hẻm sau tòa nhà, đột nhiên lúc này bên con đường có tầm mười người lủi ra, đứng đầu là một người đàn ông hơn ba mươi tuối mât cá chết, thân hình cao cao. Tiêu Chấn Long nhìn kỹ thấy mấy tên côn đồ vừa nãy trong quán mì cũng ở đây, tên cỏn đồ bị thương kia đang nói quang quác bên tay người đàn ông kia: “Đại ca, chính là nó làm tay em bị thương.” Nói xong lại ui da như ma tru. Tiêu Chấn Long nhìn mấy người tìm trợ giúp, chắng trách Hương Di Lan bảo mình phải cấn thận. Tiêu Chấn Long vừa nhìn dáng vẻ người đàn ông đứng đầu đã biết là loại ức hiếp kẻ yếu sợ kẻ mạnh, giổng mấy tên côn đồ đầu đường xó chợ sống quanh thành phố. Không có bản lĩnh gì, thấy người mạnh là chạy, thấy người yếu thì xông lên ra sức đá hai cú. Đối với loại thế này, Tiêu Chấn Long lười ngó tới, đột nhiên Tiêu Chấn Long nhìn trời xanh có cảm giác muốn cười khố. Bất đắc dĩ xoa xoa vành mắt, lười biếng nói: “Thật sự là một đám không biết sống chết!” Lưu Minh Nghĩa đứng bên cạnh cũng có cảm giác thế này, nếu dựa vào những gì Tiêu Chấn Long đã trải qua trước đó, đám người trước mắt trong mắt Lưu Minh Nghĩa và anh chẳng bằng đôi giày. “Thằng nhóc thối, mày hung hăng càn quấy thật! Mày chui từ đâu ra?” Người đàn ông mát cá chết dẫn đầu tùy tiện hét lên. “Nơi tao chui ra không phải nơi mày có thế tưởng tượng được đâu, nên đừng đụng đến tao, nếu không mày sẽ hối hận đấy!” Tiêu Chấn Long liếc mắt nhìn tên mắt cá chết trước mặt, lạnh lùng nói. “Người dám động đến tao, các anh em…” Ngay lúc tên mắt cá chết giơ hai tay ra định chỉ hai ngón trỏ làm tư thế rất ngầu, nói với mấy anh em phía sau “xỏng lên”, đột nhiên cảm thấy một bóng dáng vụt qua trước mắt, gã cảm nhận được hai ngón của mình hình như bị kẹp trong hai cái khóa, mắt cá chết vừa hồi hồn nhìn, ánh lên trong mắt gã là rét lạnh của thú hoang, khiến mắt cá chết thấy lạnh lẽo từ trong ra ngoài, đấy chính là Lý Thế Vinh bảo vệ Tiêu Chấn Long dọc đường và Hỏa Phượng. Khi tất cả mọi người bị sự xuất hiện đột ngột của người đàn ông trước mắt hấp dẫn, một chuỗi tiếng giày cao gót trên nề xi măng từ xa truyền vào tai mọi người, một người phụ nữ áo đỏ chầm chậm từ xa bước đến, im lặng đứng bẽn cạnh Tiẽu Chấn Long, lạnh lùng nhìn đám người bên mắt cá chết. Hỏa Phượng, glổng như hoa hồng có gai, xinh đẹp yêu kiều nhưng lại khiến người ta không dám đến gần. Đột nhiên nghe thấy tiếng xương ngón tay đứt gãy giòn tan vang lên, âm thanh như thế khiến lòng người nảy sinh cảm giác chán ghét khó tả, sau đó nghe mắt cá chết hét thảm một tiếng, hai ngón tay trỏ như cà đông sương rũ rượi dưới bàn tay, đau đến nổi mắt cá chết lập tức quỳ trên nền xi măng lạnh lẽo, đố mồ hôi lạnh. “Cút ngay cho tao, nhưng mày phải ở lại!” Tiêu Chấn Long chỉ tên côn đồ bị đũa kim loại đâm vào mu bàn tay ở quán mì nói. Hình như tất cả đàn em của mắt cá chết đều biết họ động phải người không nên động, trên người bốn người trước mắt tỏa ra sức uy hiếp khiến mọi người có cảm giác không thể chống lại, thậm chí bọn họ đều không nhìn rõ được cuối cùng Lý Thế Vinh từ đâu chui ra, bản lĩnh võ công không phải thứ bọn họ có thê tưởng tượng được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]