Hương Di Lan thấy máu trên bàn cũng hét lên lùi về sau.
Thấy người mình bị ức hiếp, hai tên côn đồ còn lại đứng dậy khỏi ghế. Thấy cảnh này, Lưu Minh Nghĩa hét lớn: “Đừng nhúc nhích!”
Nghe tiếng hét dữ dội này, hai tên côn đồ kia sững sờ, cùng lúc nhìn thấy biếu cảm lạnh lùng của Tiêu Chấn Long cũng bất động, tèn côn đồ cáo mượn oai hùm như thế này rành nhất là việc gió chiều nào xuôi chiều ấy, vừa thấy tình hình không
đúng thì dù ba ruột có bị bắt cũng làm lơ.
Tên côn đồ bị thương ra sức muốn rút tay phải về, nhưng Tiêu Chấn Long như mọc rể trên bàn, nào động đậy được tí nào.
Khách hàng khác trong quán đều bị cảnh tượng này làm sững sờ, quán mì chợt lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng kêu gào như ma khóc sói tru của tên côn đồ kia.
Tiêu Chấn Long trừng mắt nhìn côn đồ kia, trâm giọng nói từng câu từng chữ: “Cậu nghe đây, sau này tôi không muốn thấy cậu xuất hiện ở đây nữa. Còn bây giờ cút mau!”
Nói xong, Tiêu Chấn Long rút đũa kim loại ra khỏi mu bàn tay cậu ta, lại một tiếng hét thảm, tên côn đồ dùng tay trái che tay phải đẫm máu, hai người còn lại dìu cậu ta lảo đảo tông cửa ra ngoài.
Tiêu Chấn Long quay đầu, khẽ nói với Hương Di Lan: “Cô khồng sao chứ?” Hương Di Lan chưa kịp hồi hòn vội lắc đầu, Tiêu Chấn Long nói tiếp: “Ngại quá, đế mọi người hoảng sợ, hóa đơn hôm nay tính cho tôi hết đi.” Nói xong, Tiêu Chấn Long ra hiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-lao-chi-vuong/974336/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.