“Bây giờ anh em Tiêu không thể ăn, không thế uống, chỉ có thể dùng ống hút bón từ từ cho cậu ấy. Những người bị hỏn mê sau khi ngồi trong phòng tối trước đây cũng đều được bón như vậy, nhưng cuối cùng đều không thể sống được, haiz…” Nam mặt sẹo giải thích xong, thở dài một tiếng thế hiện sự lo lắng cho Tiêu Chấn Long.
“Anh Tiêu chắc chắn có thế vượt qua.” Giọng điệu của Vương Quang Khải đây khẳng định.
“Hy vọng là vậy!” Rõ ràng Nam mặt sẹo không nỡ phản bác lại Vương Quang Khải. Dù sao sự đáng sợ của phòng tối đã được đo bằng máu của nhiều thế hệ tội phạm của nhà giam Thành Bác. Nam mặt sẹo thấy việc Tiêu Chấn Long có thế cầm cự được đến bây giờ chỉ có thế nói là do may mắn, thực lòng mà nói, anh ta không có lòng tin tin vào việc Tiêu Chấn Long có thế sống sót hay không.
Dần dần, cơ thể Tiêu Chấn Long không còn căng cứng nữa, Lý Thế Vinh đỡ anh từ từ nằm xuổng giường. Một lúc sau cháo loãng được bưng tới, Lý Thế Vinh lấy ống hút hút một chút nước cơm, sau đó từ từ đưa vào miệng Tiêu Chấn Long. Cứ bón từng chút một như vậy, với sự giúp đỡ của Lý Thế Vinh, Tiêu Chấn Long uống hết cháo loãng trong bát. Nam mặt sẹo nhìn dáng vẻ chăm chú bón cháo loãng của Lý Thế Vinh cho Tiêu Chấn Long, thầm thở dài, tại sao mình lại không có một người anh em chí cốt như vậy? Anh ta nhận thấy mấy người Lý Thế Vinh không hề để ý đến mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-lao-chi-vuong/974271/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.