Khóe miệng Hạ Quân cứng lại, sau đó không dấu vết mà chuyển chủ đề: “Gì, không muốn nói thì thôi, không phải còn phải đi gặp mọi người sao?” 
Trương Hách không nói gì, tầm mắt vẫn luôn đặt trên người Hạ Quân. Hạ Quân bị canh chừng có chút sợ hãi, cất bước đi về phía trước, muốn bằng cách nào đó tránh xa tên nhóc này chút. 
Trương Hách đứng tại chỗ không nhúc nhích, y nhìn bóng lưng Hạ Quân, hai tay ẩn giấu ở trong tay áo chậm rãi duỗi ra. Nhưng ngay lúc chạm vào không khí, hắn rút tay về, cụp mắt xuống, roi trong tay khẽ run lên. Hắn lạnh lùng dùng sức kéo một cái, ‘ba’ một tiếng, roi đánh lên đất, bung đầy bụi lên. 
Hạ Quân nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt nhìn thẳng của Trương Hách. Trương Hách cũng không nói gì mà cứ nhìn gã như vậy, nặng nề im lặng một lúc. 
Hạ Quân định thần lại, quay người bước về phía trước. Đại ca thừa nhận lúc ngoái đầu nhìn lại, gã đã muốn văng miệng chửi tục. Mà hiện thực tàn khốc, gã lại chỉ có thể ép mình không nhìn nữa. 
Chờ ông đây có sức đi, việc đầu tiên ông làm chính là tính sổ thằng nhóc nhà mi đấy! 
Trương Hách đứng sau thu roi lại, khôi phục bộ dáng gợi đòn ban đầu của mình, khoanh tay trước ngực theo sau Hạ Quân. Hạ Quân đi về phía trước, trước mặt là con đường rộng rãi sáng sủa, chỉ là cảnh tượng này quá mức thê lương, nom cằn cỗi như một sa mạc. 
“Mày là từ chỗ này tới đây à?” Hạ Quân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-hoe-quy-co-mot-anh-chong-doc-ac/1077754/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.