Trương Hách xoay người đi về sau, tiểu hồ ly vội vàng đuổi theo: “Ngươi đi đâu vậy?”
“Thử bước thêm một bước nữa xem, xem kết cục của mình như thế nào.” Trương Hách quay đầu lại, đôi mắt U lục âm u nhìn chằm chằm tiểu hồ ly. Tiểu hồ ly sợ đến nín thở liền vội vàng lắc đầu: “Sẽ không sẽ không.”
Trương Hách vẩy tay áo bước vào rừng cây, đi một hồi lâu, Trương Hách nhíu mày, nam tử này chết ở đâu rồi! Đi về phía trước một đoạn nữa, Trương Hách nghe được tiếng nước ào ào. Hắn dừng lại, nghiêng tai lắng nghe.
Âm thanh này phát ra rất lâu cũng không có biến mất, Trương Hách đi về phía trước. Trong bóng tối mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người đang trong tư thế quay lưng về phía hắn, khom người xuống, tựa như đang muốn lấy nước vẩy lên mặt. Trương Hách đi tới, một tay từ phía sau khóa cổ gã lại, người kia có chút giật mình kêu lên: “Đcm mày là thằng nào! Mau thả bố mày ra! Thả bố ra ngay!”
Đây chẳng phải là giọng của Hạ Quân sao, thôi được rồi, chắc là vung vãi nước tiểu lên người rồi tới nơi này rửa ráy chứ gì. Cái nam tử này rõ ràng đang trong tình cảnh thế này rồi mà còn không biết cái gì gọi là nguy hiểm!
“Ngươi ở đây làm cái gì?” Trương Hách quay người Hạ Quân lại, trong bóng tối vẫn không thể thấy rõ bộ dạng của Hạ Quân, Trương Hách thật muốn giáo huấn cái nam tử điếc không sợ súng này. Ai biết Hạ Quân lại cúi đầu, tránh thoát cái tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-hoe-quy-co-mot-anh-chong-doc-ac/1077747/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.