Tay Trương Hách quả nhiên ngừng lại, hắn lạnh lùng nhìn Hạ Quân, như đang suy tính xem lời gã nói thật được tới mức nào.
Hạ Quân không dám manh động, nói: “Tao, tao mẹ nó thật sự biết!”
Mắt Trương Hách híp lại, nhìn thẳng vào Hạ Quân. Tim Hạ Quân đã sắp vọt lên tới cổ họng rồi, mẹ, ấy vậy mà còn thật sự đi lừa gạt cái thằng này! Sau đó gã nuốt một ngụm nước bọt, chỉ chỉ chính mình: “Tao từng thấy nó rồi.” Đương nhiên, nếu như vậy cũng được tính là biết. Nhưng những lời này chỉ đại ca giấu ở trong lòng không dám nói ra.
“Hắn ở đâu?” Trương Hách toát ra một luồng khí nguy hiểm, u ám nhìn Hạ Quân.
Ở đâu? Sao mà ông đây biết hắn ở đâu, đến người ông còn đéo biết là ai! Ông đây đến cái tên của hắn còn không biết thì biết nói với mày làm sao!? Đại ca suy nghĩ hồi lâu trong lòng, thầm nghĩ, có nên nói thật không nhỉ? Không được, chuyện này là chuyện trọng đại, liên quan đến tính mạng của chính mình đó! Nói dối đi, thằng này cũng đâu biết gì, nhưng mà chẳng may lòi ra, có phải là sẽ chết không…
“Ở… Đệt! Ông đây sao phải nói với mày!? Nghĩ ông là thằng ngu chắc? Nói để mày giết ông à? Không có cửa đâu!” Nhìn đại ca khí thế chưa kìa! Xoay chuyển được cả cái cục diện luôn. Trong lòng Hạ Quân đang nghĩ, rốt cuộc cái thằng mình thuận miệng nói ra là ai cơ chứ, mẹ nhà nó! Xuất hiện trong mơ người ta mà không cho nổi một cả họ tên đầy đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-hoe-quy-co-mot-anh-chong-doc-ac/1077737/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.