Khi mặt trời lặn, Hạ Quân và Đại Hắc đi từ trên núi xuống. Gã men dọc theo một con đường nhỏ xuyên đến mảnh rừng hoang kia. Hạ Quân lúc này người đã đầy mồ hôi, gã thở hổn hển dựa vào một thân cây khô, hung hăng đạp đống đá vụn dưới chân. “Mẹ kiếp! Căn bản là không có gì ở đây hết!”
Đại Hắc đứng ở bên cạnh đánh giá cánh rừng này, mắt đảo xung quanh một vòng.
Hạ Quân không tìm được thứ gã muốn tìm, ngẩng đầu nhìn sắc trời cũng không còn sớm, nói với Đại Hắc: “Đi thôi.”
Đại Hắc gật gật đầu, đuổi theo sau Hạ Quân. Chưa đi được mấy bước anh đột nhiên quay đầu lại, phía sau tựa như có một bóng trắng chợt lóe lên, chờ anh nhìn lại lần nữa trong rừng đã không có một bóng người.
Trên đường về, Hạ Quân còn có thể nhìn thấy một vài thôn dân làm xong việc trở về nhà, còn có những người tụ tập đùa giỡn nói chuyện rôm rả. Bọn họ nhìn thấy Hạ Quân và Đại Hắc đi ngang qua đều quay đầu sang nhìn, tựa như rất ngạc nhiên về sự xuất hiện đột ngột của hai người bọn gã. Hạ Quân không nói gì, trầm mặt đi qua đám thôn dân nọ.
“Mấy người kia chắc là ở cái nơi tà môn phía tây của thôn…”
“Đúng rồi, ở đó đấy. Nhìn cái kiểu trang phục kia không giống với người ở đây mà, xem ra là cũng không biết cái gì nha.”
“Đoán không chừng là ở nơi khác tới đi, ui, nghiệp chướng nhá. Mấy người trẻ tuổi kia cũng thật không muốn sống nữa mà!”
“Có muốn gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-hoe-quy-co-mot-anh-chong-doc-ac/1077734/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.