“Súc sinh! Trốn đi đâu!”
“Á à, còn muốn trốn? Hôm nay ta phải trói nghiệt súc nhà ngươi lại!”
Lúc Hạ Quân choáng váng tỉnh dậy, trời đã tối sầm. Gã mở đèn xe nhìn về phía trước, mơ hồ chỉ thấy một cái bóng vàng đang cầm thứ gì đó mắng chửi.
Hạ Quân bực bội, con mẹ nó chứ muốn ngủ một giấc cũng không được.
Lái xe qua một chút, nhìn thấy một người đàn ông đang ôm một con hồ ly đứng bên cây. Hạ Quân quay cửa sổ xe xuống, thò đầu ra: “Đêm hôm khuya khoắt, mày có bệnh à? Tự dưng kêu ầm lên làm cái gì?!”
Người đàn ông kia quay đầu lại, một tay ôm một con hồ ly nhỏ màu trắng, một tay cầm theo một cây kiếm gỗ. Một mặt chính khí đi tới, nghiêm túc nhìn Hạ Quân, “Bần đạo cứu ngươi một mạng.”
“Cứu tao một mạng?” Hạ Quân nở nụ cười, người này ăn mặc quái dị, nói chuyện cũng quái dị, cử chỉ lại càng quái dị. Tổng kết lại, người này chắc là bị thần kinh. Chứ không người bình thường có ai đêm hôm khuya khoắt lại ôm kiếm gỗ chạy loay quanh trong rừng hoang?
Hạ Quân lúc này cũng không muốn giằng co nữa, quay xe tính đi.
Ai ngờ người đàn ông mặc hoàng bào kia lại ôm cửa xe đứng chặn trước xe.
Hạ Quân nổi giận, hạ cửa sổ xe lần nữa, mắng: “Cút ngay cho bố mày! Có tin ông đây cán qua người ngươi không!”
Người kia trầm mặc. Cúi đầu nhìn hồ ly trong tay, sau đó chậm rãi bước lại gần, đến bên cạnh xe của Hạ Quân, mở cửa xe, đi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-hoe-quy-co-mot-anh-chong-doc-ac/1077716/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.