Chuyện xảy ra sáng nay, Chức Tâm không quan tâm, lại càng không để trong lòng.
Chủ tử vui buồn thất thường, tính tình quái đản, từ lâu nàng đã nhớ rất rõ vào năm tám tuổi ấy.
Nếu để chuyện đó ở trong lòng, nàng sẽ phải khổ sở, cũng không hầu hạ được Đại Bối Lặc.
Chức Tâm cuộn lại bức tranh thêu, nàng để trong tủ nhỏ phòng khóa lại, có lẽ, sẽ không bao giờ có thể lấy ra hoàn thành nó. Ngoại trừ bức tranh thêu còn có sách vở, và giấy bút mực trên bàn ba năm qua nàng đều bỏ vào hộp khóa lại cất ở dưới gầm giường.
Hắn nói cái gì, nàng liền làm cái đó.
Hắn muốn cái gì, nàng liền cho cái đó.
Đây là đạo lý sinh tồn, ngoài ra không nghỉ gì khác, vì nàng là nô tỳ.
Qua buổi trưa, đại phu đến phủ đổi thuốc, Chức Tâm như thường lệ lặng lẽ đứng một bên hầu hạ.
"Thịt hư đã loại bỏ hầu như không còn nữa, miệng vết thương không hề chuyển biến xấu, giờ chỉ cần chờ thịt mới đầy lại thôi." Đại phu sau khi kiểm tra miệng vết thương xong, tươi cười bộc lộ vui mừng nới với Phúc Tấn.
Đổi thuốc mới xong, Phúc Tấn tự mình đưa đại phu ra phủ.
Trong phòng chỉ còn lại Chức Tâm đứng đó làm bạn với chủ tử của nàng.
Ung Tuấn không để ý đến cánh tay bị thương vẫn một tay cầm sách, hắn cúi đầu chăm chú đọc sách, tỳ nữ lặng lẽ đứng bên cạnh hắn giống như vật trang trí trong phòng.
Khi Phúc Tấn trở lại, vừa vào cửa liền hỏi Ung Tuấn: "Miệng vết thương có đau không?" Đối với đứa con trai lớn này nàng vẫn luôn yêu thương săn sóc.
Ung Tuấn nhiều năm ở bên ngoài, Phúc Tấn không thể gặp mặt con trai, thật ra đáy lòng vô cùng không muốn cũng cảm thấy bất mãn, nhưng mà sinh ra đứa con trai phú quý độc nhất này, khi còn trẻ đã có dã tâm bừng bừng, không muốn chôn chân tại Vương phủ ở kinh thành này. Tình nguyện tung hoành thiên hạ, bốn biển là nhà, cho dù Phúc Tần là ngạch nương thân sinh của Đại Bối Lặc, cũng không thể lay chuyển được kế hoạch lớn, chí lớn của Đại Bối Lặc.
"Cái này cũng không tính là gì." Hắn đáp bình thản nhẹ nhàng.
"Vết thương này lớn đến dọa người như thế, sao lại không tính là cái gì?" Phúc Tấn nhíu mày: "Ta thấy, ta phải giám sát con chặt chẽ! Trước khi vết thương chưa lành, con không được ra ngoài."
"Ngạch nương muốn cột con ở dây lưng quần sao?" Hắn cười nhẹ.
"Lắm lời." Phúc Tấn giả tức giận, sau đó hỏi hắn: "Vết thương này rốt cuộc là như thế nào? Con phải nói rõ ràng, nếu không khi A Mã con hồi phủ, ta biết ăn nói như thế nào?"
Hắn thu hồi mắt bộ dáng phục tùng, giọng nhàn nhạt nói: "Từ hơn mười năm về trước, hoàng thượng đã cấm vận tiểu thương nhập muối, nhưng các tỉnh vẫn còn vụng trộm buôn bán. Trong khi tuyến đường muối hỗn tạp, tất cả các bang phái nhân mã đều muốn đút lót quan hệ ở kinh thành, vì thế khi đàm phán, không cẩn thận khó tránh khỏi ngộ thương." Hắn lơ đãng nói.
"Ngộ thương? Vết thương nặng như vậy, sao có thể là ngộ thương! Còn nữa, con bắt đầu buôn bán muối từ khi nào?" Phúc Tấn hỏi.
'Trong thiên hạ này, còn có cái gì mà không thể buôn bán?" Ung Tuấn cười nhạo. "Ngạch nương nói thật kỳ lạ."
"Trong thiên hạ này, còn có ai mà không biết con là người như thế nào? Lại dám ngộ thương con chứ?" Sắc mặt Phúc Tấn nghiêm nghị nói.
"Bạc trắng nặng trịch, cho dù ai thấy cũng có thể tăng thêm lòng dũng cảm. Huống chi, việc làm ăn bị mất đầu còn có người làm, không ai muốn mình làm ăn thua lỗ. Vì tiền tài mà bỏ mạng, là chuyện thường tình."
Phúc Tấn nhíu mày: "Con muốn làm gì ta không quản, nhưng đừng để ta phải lo lắng! Còn nữa, nếu A Mã con biết được, con ở bên ngoài bị thương nặng như vậy, ông ấy nhìn thấy cảnh tượng này, tuyệt đối sẽ không cho con ra ngoài nữa."
Hắn thu hồi nụ cười, chắc chắn nhàn nhạt nói: "A Mã sẽ không!"
Phúc Tấn hiểu phu quân của nàng, không còn lời nào để nói: "Tóm lại, con hãy hiểu cho lòng của ngạch nương con một chút, vết thương chưa lành thì không được ra khỏi cửa." Phúc Tấn nói xong, sau đó không đợi hắn mở miệng, Phúc Tấn đã đứng lên rời khỏi phòng, con trai được dạy bảo tốt của nàng đương nhiên hiểu đó là một mệnh lệnh nghiêm khắc.
Sau khi Phúc Tấn đi, ánh mắt Ung Tuấn chuyển tới nha hoàn bên cạnh hắn.
Vào lúc ánh mắt Chức Tâm tiếp xúc với ánh mắt của hắn thì hắn đã tránh đi.
"Vừa rồi ngạch nương ta nói như thế, ngươi hiểu không?" Hắn hỏi.
"Vô nghĩa." Hắn nói: "Nói nhảm." Lại xì mũi coi thường.
Chức Tâm dời tầm mắt sang chỗ khác.
"Như thế nào? Không nói sao?" Hắn lại hỏi.
"Đại Bối Lặc muốn nô tỳ nói cái gì?"
"Ngoại trừ lời vô nghĩa, nói nhảm ra, cái gì cũng có thể nói."
Nàng rũ mắt xuống, giọng bình thản trả lời: "Nô tỳ chỉ biết nói lời vô nghĩa, nói nhảm!"
Ung Tuấn híp mắt: "Ngươi nói cái gì?"
"Nô tỳ chỉ biết nói lời vô nghĩa, nói nhảm." Nàng lặp lại lần nữa.
Ung Tuấn ngồi dậy, sau đó xuống giường đi về phía nàng.
Chức Tâm không nhúc nhích, nàng nghiêm mặt trừng mắt với chủ tử, cho đến khi hắn đi đến trước mắt.
Hắn trầm giọng chất vấn: "Lời vô nghĩa, nói nhảm là ta nói, ngươi dùng lời ta vừa mới nói để làm lời nói cho mình, là muối đối đầu với ta sao?"
"Nô tỳ không dám." Nàng trừng mắt, nhìn sang hướng khác.
"Ngươi không dám?" Ung Tuấn đột nhiên cười, bàn tay chế trụ chiếc cằm nhỏ trắng mịn của nàng: "Ta thấy, ngươi không dám mới có mờ ám!" Hắn to giọng nói.
"Trên người Đại Bối Lặc có thương tích, nên quay về giường nghỉ ngơi." Nàng kiềm chế nói.
"Ngươi ít nói nhảm! Ta ghét nhất bị nghe lời ân cần thăm hỏi dối trá, hiểu chưa?" Hắn ngang ngược nói.
"Hiểu được." Mặt Chức Tâm không chút thay đổi đáp.
Hắn híp mắt, không vừa lòng lắm: "Ba năm rồi, ngươi vẫn còn giống đầu gỗ như thế." Cuối cùng, hắn buông tay.
Chức Tâm rũ mắt xuống.
Hắn bỗng nhiên quay đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt nàng: "Vừa rồi, hình như ta nhìn thấy trong đáy mắt ngươi có cái gì?"
Hắn đột nhiên hỏi.
"Nô tỳ không biết Đại Bối Lặc nhìn thấy cái gì." Nàng nói.
Hắn cười: "Chức Tâm, ngươi nói cho ta biết vì sao đi! Vì sao có khi ta cảm thấy ngươi kính cẩn nghe theo, có khi lại cảm thấy ngươi có vẻ không quá nghe lời?"
Nàng nín thở, trả lời không được.
"Như thế nào? Không muốn trả lời? Hat là trả lời không được?" Hắn cười nhạo: "Vậy thì, hãy cầu xin tha thứ đi!"
Con ngươi nàng chớp động, sau đó y theo lời mà nói: "Xin Đại Bối Lặc bỏ qua cho Chức Tâm."
Hắn buồn cười: "Thật sự ta nói cái gì, thì ngươi làm cái đó?"
Sau một lúc lâu, hắn ung dung hỏi: "Chậc chậc, nếu như ta thu ngươi vào làm thiếp, ngươi cũng đồng ý?"
Chức Tâm sửng sốt.
"Nói chuyện đi!" Hắn khẽ quát.
"Nô tỳ xuất thân nghèo hèn, không xứng với Đại Bối Lặc." Chức Tâm đáp.
"Ý của ngươi là, ngươi không chịu?"
"Không phải, là nô tỳ không xứng với Đại Bối Lặc gia."
Hắn nhíu mày, sau đó nói một câu: "Không chút thú vị!"
Hắn xoay người đi trở về giường, trừng mắt nhìn nàng.
Chức Tâm ngóng nhìn trong hư không, mượn việc này để tránh đi ánh mắt của hắn.
"Nói cho ta biết, ngươi học được cánh làm nô trong bao lâu?" Hắn bỗng nhiên hỏi, nàng như vậy, nghe như là cố ý.
Câu hỏi thật khiến người nhục nhã.
Sắc mặt Chức Tâm tái nhợt đông cứng, nàng trầm mặc.
"Nói chuyện!" Hắn trầm giọng quát khẽ một tiếng.
"Đại Bối Lặc muốn nô tỳ trả lời cái gì?"
"Ta hỏi cái gì, ngươi trả lời cái đó!"
"Nô tỳ không biết trả lời như thế nào."
"Trả lời như thế nào?" Hắn cười nhạo: "Cái miệng mọc ở trên mặt ngươi, nên trả lời như thế nào thì cứ trả lời như thế đó, có gì khó khăn?"
Nàng ngoái đầu nhìn lại, chống lại ánh mắt của hắn: "Nô tỳ vẫn không thể trả lời." Nàng bình tĩnh đáp.
Ung Tuấn híp mắt: "Giải thích lý do!"
"Đại Bối Lặc là chủ tử." Vẻ mặt nàng không chút thay đổi nói: "Nô tỳ trả lời như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đuổi ra khỏi Vương Phủ."
Hắn trừng mắt với nàng, một lát sau mở miệng: "Cuối cùng, lời này cũng có chút chân thành."
Dường như, hắn tạm thời vừa lòng.
Bỏ qua cho nàng, hắn xoay người lên giường, cầm lấy sách tiếp tục đọc.
Trong phòng, nhìn chung là đã bình tĩnh.
Nhưng mà, trái tim Chức Tâm đang phát run.
Tay nàng run rẩy, lòng của nàng lạnh lẽo. . . . . .
Ba năm rồi, tính tình hắn không hề thay đổi, chỉ có trầm trọng hơn thôi.
Ba năm trước đây, nếu như không cần thiết nói chuyện, nàng hoàn toàn cũng không muốn nói chuyện với hắn.
Bởi vì chủ tử của nàng, Đại Bối Lặc Ba Vương Phủ là người khó hầu hạ nhất trên đời này.
Chức Tâm vẫn luôn cho rằng, năm tám tuổi hắn muốn có được nàng từ tay Phúc Tấn chỉ là vì để tra tấn nàng.
Lục Hà quá ngây thơ, đầu đuôi không hiểu nàng hầu hạ là một người chủ tử như thế nào ——
Ở trước mặt hắn, không được nói láo, lại càng không được nói lời nịnh hót!
Chỉ có lời nói thật nhưng không thể nói được, mới có thể khiến cho hắn vui lòng.
Mà lời nói thật có thể nói sao?
Nếu nói ra khỏi miệng, nàng đã sớm bị đuổi khỏi Vương Phủ.
Nhưng, nàng không nói thật, hắn chắc chắn không bỏ qua cho nàng.
Cuối cùng, phải như thế nào mới có thể nói ra lời không thật cũng không giả đây?
Hầu hạ hắn bảy năm, nàng vẫn học không được.
Vì vậy, ba năm qua, mặc dù hắn không ở trong phủ, nhưng nàng không có ngày nào mà không thấp thỏm lo sợ.
*********
Đêm xuống, miệng vết thương trên cánh tay Ung Tuấn bỗng nhiên chuyển biến xấu.
Đại Bối Lặc bắt đầu sốt cao, nửa đêm đại phụ được mời đến phủ, thấy tình trạng như vậy cũng lo lắng không thôi.
"Hình như miệng vết thương lại sinh mủ, nếu không lấy hết nước mũ ra, sợ vết thương sẽ càng thêm nặng." Đại phu nói.
"Nhưng thịt hư không phải đã bỏ rồi sao? Ta thấy tinh thần Tuấn nhi ban ngày vẫn rất tốt, sao đến tối bệnh tình lại chuyển biến xấu chứ?" Phúc Tấn nhìn thấy tinh thần con trai uể oải, trên trán liên tục tuôn ra tùng giọt lớn mồ hôi, trong lòng không nhịn được nóng như lửa đốt.
"Miệng vết thương quá lớn lại sâu, vốn phải cẩn thận chăm sóc, ngoài ý muốn cũng khó tránh khỏi." Đại phu trả lời.
"Vậy bây giờ phải làm sao đây? Có thể lấy hết mủ ra không?" Phúc Tấn lại hỏi.
"Nhưng sức ngoài ở bên ngoài chạm vào, sợ rằng làm tổn thương đến thịt ở trong mới vừa lành lại, biện pháp duy nhất hiện giờ chỉ có thể nhờ một người đến hút sạch mủ ra."
"Hút sạch mủ?" Phúc Tấn sửng sốt: "Đây là ý gì?"
"Ý của đại phu là phải dùng miệng để hút hết mủ trong vết thương sao?" Chức Tâm hỏi.
Phúc Tấn trợn to mắt.
"Đúng, vì đã loại bỏ thịt hư, nhưng mủ vẫn còn tích tụ lại trong máu và thịt mới, không thể làm liều dùng đến lực nữa, nhất định phải dùng miệng cẩn thận hút hết nước mủ trong miệng vết thương." Đại phu giải thích.
"Việc này ai cũng có thể làm sao?" Chức Tâm hỏi lại.
"Đương nhiên, chỉ cần không sợ tanh thối, thì có thể làm."
"Vậy việc này cứ để ta làm đi!" Chức Tâm nói.
"Ngươi?" Lòng Phúc Tấn như bị xoắn lại, rung giọng nói: "Chức Tâm, ngươi đồng ý hút hết nước mủ trong miệng vết thương cho Đại Bối Lặc?"
"Vâng." nàng trả lời.
"Nhưng mà." Phúc Tấn trừng mắt nhìn lên miệng vết thương đang tấy mủ của Ung Tuấn nói: "Ngươi không sợ bẩn, không sợ máu hôi sao? Đây chính là việc phải dùng miệng để làm, không phải dùng tay."
Bệnh tình Ung Tuấn tuy rằng chuyển nặng, nhưng vẫn có ý thức, ánh mắt hắn phức tạp nhìn chằm chằm vào Chức Tâm, không ai có thể hiểu được đáy lòng hắn giờ phút này đang nghĩ gì.
"Nô tỳ hiểu được, nô tỳ nhất định sẽ hút hết nước mũ trong vết thương cho Đại Bối Lặc." Nàng xoay người nhìn đại phu nói: "Bắt đầu bây giờ sao?"
"Đúng, phải hút hết nước mủ, mới có thể tiếp tục bôi thuốc." Đại phu nói.
"Được, bây giờ ta bắt đầu làm." Chức Tâm lấy một cái khăn trắng sạch từ trong rương hòm đến, ngồi xuống bên cạnh giường cúi đầu mút vào miệng vết thương, từng ngụm từng ngụm, từ từ kiên nhẫn, không dao động hút hết nước mủ trên miệng vết thương cho Đại Bối Lặc.
Trong suốt quá trình, ngay cả Phúc Tấn cũng dời đi tầm mắt, không đành lòng nhìn thấy đến khi hoàn tất.
Nước mũ được hút ra, kèm theo một mùi máu tươi nồng đậm.
Phúc Tấn không hiểu vì sao Chức Tâm có thể chịu được? Lại còn không bị buồn nôn?
Lấy được nước mủ ra hết, đã là một khắc đồng hồ sau.
"Tốt rồi." Đại phu kiểm tra miệng vết thương, sau đó nói: "Trước hết ta lấy nước thuốc tẩy miệng vết thương, sâu đó bôi thêm thuốc, tối nay có thể bảo đảm cho Đại Bối Lặc không sao."
"Nếu ngày mai đại phu muốn bôi dược, ta sẽ hút hết mủ cho còn lại Đại Bối Lặc huyết." Chức Tâm nói sau khi súc miệng bằng rượu.
"Xem ra e rằng còn phải như thế, độc tố vết thương này không phải một lần, hai lần thì có thể hút sạch hết được." Đại phu nói.
Phúc Tấn đã ngây dại, thì ra quá trình này không phải chỉ một lần.
Sau đó đại phu liền bôi thuốc cho Đại Bối Lặc.
Ung Tuấn nhắm mắt lại, mặc dù thể lực hắn cường tráng, nhưng mà trải qua mấy đêm dày vò, thể lực tối nay đã muốn hao hết.
Sau khi tiễn bước đại phu, Phúc Tấn nắm chặt tay Chức Tâm, đáy mắt chứa đầy nước mắt kêu: “Chức Tâm ngoan của ta! Ngươi làm được công lớn đức, ngươi là ân nhân cứu mạng của Đại Bối Lặc!"
"Phúc Tấn, xin đừng nói như vậy, nô tỳ chỉ làm việc nên làm, không có gì ân đức, lại càng không phải là ân nhân cứu mạng của Đại Bối Lặc." Nàng đỡ Phúc Tấn, sắc mặt thành khẩn.
Phúc Tấn lắc đầu: "Trên đời sao lại có một đứa nhỏ tốt thế này? Đây là phúc hạnh của Vương Phủ chúng ta, là may mắn của Tuấn nhi!"
Chức Tâm đỡ Phúc Tấn ngồi xuống bàn trà nhỏ trong phòng, sau đó rót một chén trà nóng cho Phúc Tấn: "Phúc Tấn, người uống cho đỡ sợ, tình cảnh vừa rồi không nên để người nhìn thấy." Chức Tâm nói.
"Ngươi sao có thể thân thiện đến như vậy, làm người ta hài lòng như vậy? Sao ngươi dám hút nước mủ cho Đại Bối Lặc? Ngươi làm ta thật cảm động. Chức Tâm, ngươi làm cho ta không thể nghĩ được phải báo đáp ngươi như thế nào!" Phúc Tấn nói.
"Phúc Tấn, người đừng nói như vậy." Chức Tâm thở dài chậm rãi nói: "Phúc Tấn đã quên, Chức Tâm là nô tài, cho dù người muốn nô tài xả thân cứu chủ, Chức Tâm cũng không thể nói không, huống chi chỉ là một việc nhỏ hút hết nước mủ như vậy?" Nàng chân thành đáp.
"Không, đây không phải là việc nhỏ, ngươi có thể không làm, ngươi biết ta sẽ không miễn cưỡng ngươi."
"Chính bởi vì như thế, Chức Tâm nhất định phải làm." Nàng lạnh nhạt nói.
"Đứa nhỏ tốt." Phúc Tấn cầm tay Chức Tâm thật chặt: "Con ta có phúc, ở nơi nào có thể tìm được một đứa nhỏ tốt như vậy chứ?"
Hắn chỉ mệt, nhưng vẫn chưa ngủ, từng câu từng chữ của Chức Tâm, hắn đều thu hết vào trong tai.
"Dằn vặt cả một đêm người mệt mỏi rồi, bảo Lục Hà tỷ hầu hạ người trở về phòng nghỉ ngơi trước, được không?" Chức Tâm hỏi, không phải được Phúc Tấn khen mà cao hứng.
"Được, nhưng ngươi cũng mệt mỏi cả đêm rồi, nên nghỉ ngơi một chút."
"Nô tài không mệt, nô tài phải ở lại để chăm sóc cho Đại Bối Lặc." Chức Tâm cầm tay Phúc Tấn để vào trong tay Lục Hà: "Lục Hà tỷ, làm phiền tỷ chăm sóc Phúc Tấn."
"Tất nhiên rồi." Trước khi đi Lục Hà cố ý liếc mắt nhìn Chức Tâm một cái, mới dìu chủ tử trở về phòng.
Sau khi Phúc Tấn rời đi, Chức Tâm vẫn ở lại trong phòng chủ tử gác đêm.
"Ngươi trở về phòng đi! Ta không sao, không cần chăm sóc." Ung Tuấn bỗng nhiên mở miệng, giọng điệu hắn mỏi mệt.
Chức Tâm ngẩng đầu lên, thấy hắn vẫn nhắm hai mắt: "Nô tỳ sẽ ở tại đây gác đêm, cho đến khi Đại Bối Lặc bình phục."
Chức Tâm không nói lời nào, nàng đứng lên xoay người trộn chậu than, để cho lửa than cháy sáng hơn.
Nhìn bóng lưng của nàng, mắt hắn trầm xuống nói: "Ta là chủ tử, ngươi là nô tài, ta bảo ngươi làm cái gì ngươi cũng phải chấp nhận làm. Ở ngoài mặt xem ra thật giống nô tài, đáng tiếc sự cố chấp của ngươi đã để lộ bụng dạ ngươi! Chức Tâm, cho dù đã qua chín năm, ta thấy ngươi vẫn là bộ dáng như cũ, ngoài mặt thuận theo, nhưng thật ra tính khí thì đối đầu."
Nàng ngừng tay, cương cứng trước chậu than.
"Hai ngày này, ta nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy ngươi. Một đứa nhỏ mới tám tuổi đầu, đã biết được hai chữ nô tài viết như thế nào, có lẽ cũng chỉ có ngươi thôi Chức Tâm !" Hắn nặng nề cười, tiếp tục nói: "Nhưng mà, có khả năng đó sao? Nô tài là học được, không có ai trời sinh là nô tài, trừ phi có ý chí hơn người mới có thể che dấu tính tình, ở chủ tử trước mặt làm người hai mặt. Nhưng nô tài như vậy, vì có ý chí của mình — Cả đời cũng sẽ không hiểu được cái gì gọi là phục tùng!"
Chức Tâm nghe như vậy từ từ xoay người lại, nhìn thẳng vào hắn: "Đại Bối Lặc, người rốt cuộc muốn nói với nô tỳ cái gì?" Thần sắc nàng bình tĩnh.
Ung Tuấn nhìn nàng, giống như đang nghiên cứu nàng: "Ta muốn nói, không phải đã nói rõ ràng rồi sao?"
Nàng không lên tiếng, vẫn chỉ lẳng lặng nhìn lại hắn.
"Ngươi không cần giúp ta mút sạch vết thương, hà tất gì miễn cưỡng bản thân, mọi thứ cứ nhất định phải làm cho tốt đẹp như thế?" Hắn nói.
Ánh mắt của hắn lãnh đạm có thể đả thương người.
Nhưng Chức Tâm quyết tâm coi như không thấy: "Mặc kệ Đại Bối Lặc nghĩ thế nào, nhìn thấy người bị thương, nô tỳ chỉ làm hết bổn phận hỗ trợ đại phu mà thôi."
"Ta thấy ngươi vẫn chưa hiểu được, ta không thích như vậy ngươi!" Ung Tuấn trừng mắt nhìn nàng, gằn từng tiếng trầm giọng nói: "Làm một người nô tài, ngươi có vẻ rất hoàn mỹ, hoàn mỹ đến không có nhân tính."
Nàng cùng hắn nhìn nhau: "Đại Bối Lặc nghĩ cái gì mới được gọi là nhân tính?"
"Nhìn thấy miệng vết thương máu chảy đầm đìa phải buồn nôn, như thế mới giống nữ nhân."
"Đại Bối Lặc thích nữ nhân như vậy?"
"Ta thích ‘Nô Tài’ như vậy!" Hắn cười lạnh: "Người muốn ở chung sớm chiều bên cạnh ta, nô tài quá hoàn m, sẽ chỉ làm cho người bất an."
"Nô tỳ không hiểu, làm một nô tài, chẳng lẽ mọi chuyện không nên yêu cầu hoàn mỹ?
"Không ai có thể làm được hoàn mỹ! Mặc kệ có phải nô tài hay không, quá hoàn mỹ sẽ không còn gọi là nhân tính!" Hắn lạnh nhạt nói.
Nàng cùng hắn nhìn nhau, qua hồi lâu, nàng rốt cục hiểu rõ. . . . . .
"Nô tỳ hiểu rõ rồi, Đại Bối Lặc cho rằng, nô tỳ là hư tình giả ý sao?" Nàng hỏi.
Ung Tuấn từ từ hít vào thật sâu, cười nhẹ.
Hắn vẫn nhìn nàng chằm chằm, không nói lời nào, không trả lời, không giải thích.
"Đại Bối Lặc muốn tìm được chân tình chân ý ở trên người nô tài, là uổng công vô ích." Bỗng nhiên, nàng lạnh nhạt nói.
Hắn nhíu mày.
"Còn nữa, loại chân tình chân ý này, cũng không đến lượt một kể nô tài có thể bận tâm lo lắng." Nàng nói xong, sau đó, nàng tiếp tục nói: "Nô tỳ đi xem Đông nhi sắc thuốn xong chưa?." Dứt lời, nàng đẩy cửa bước ra khỏi phòng.
Trơn mắt nhìn cửa khép lại, biểu tình của Ung Tuấn sâu xa khó hiểu.
Từ đêm đó về sau, hắn không hề làm khó nàng.
Ít nhất, tạm thời không hề làm khó nàng.
*********
Ba năm qua Ung Tuấn chưa từng về phủ vào dịp Trung thu, năm nay trở về, lại mang thương thế nghiêm trọng, mãi đến khi sắp tới ngày Lễ, dưới sự hết lòng chăm sóc của Chức Tâm, miệng vết thương trên cánh tay hắn mới khỏi hẳn vảy.
Khi gần đến Trung thu, Ung Tuấn ba năm không về kinh thành, có cảm giác như đã qua mấy đời.
Thành Bắc Kinh, phồn hoa nguyên tắc, nhưng vào thì Giang Nam phố xá sầm uất, xe ngựa như nước, buôn bán phong phú.
Vào ngày lễ Trung thu, chợ đêm Nguyệt Hoa trên cầu Vĩnh Thông của Kinh Đô Thành Tây màu sắc rực rỡ chói mắt. Đại Bối Lặc Ba Vương Phủ Ung Tuấn dẫn theo bên cạnh một tỳ nữ, một người hầu đi trên cầu Vĩnh Thông thưởng thức phong cảnh ngày hội ở Kinh Thành.
Chức Tâm theo chủ tử xuất môn, vẫn mặc một thân Hồng Y, đầu cài trâm hoa hồng, trang điểm như thường ngày.
Đến cầu Vĩnh Thông dòng người chen chúc, Ung Tuấn cùng người hầu đi bộ khá nhanh, Chức Tâm đi theo phía sau không bao lâu đã bị tách khỏi chủ tử.
Lúc bị tách ra là ở giữa đoạn cầu người chen lách chật kín như nêm cối, Chức Tâm khó mà đuổi theo kịp, chỉ có thể đứng ở trước một quầy hàng thêu tranh, cố sức thở dốc.
Sau khi ổn định lại hơi thở, nàng nhìn thấy quầy hàng bày biện trên đất bán tranh thêu, kiểu dáng có chút kỳ lạ cũng có phong cách cổ xưa, hàng thêu người người duyên dáng thủ công tinh xảo. Chức Tâm nhìn thấy một cái túi tiền hoa sen, giống như túi tiền lúc còn nhỏ phụ thân dẫn nàng đi trên phố mua cho nàng vào ngày Lễ Trung Thu, vì thế nàng hỏi người bán hàng: "Cái túi này bao nhiêu quan tiền?"
Người bán hàng nọ nhìn thấy Chức Tâm liền ngây người, kinh ngạc trước vẻ đẹp của người con gái này.
Bên cạnh có một gã nam tử khác, cũng mua túi tiền, nhìn thấy vẻ đẹp của Chức Tâm cũng giật nảy mình.
"Chiếc túi này bao nhiêu quan tiền?" Chức Tâm hỏi lại lần nữa.
Người bán hàng gượng gạo hoàn hồn, giọng thô kệch đáp: "Nếu cô nương muốn, mười qua tiên là được rồi."
Chức Tâm chuẩn bị lấy bạc ra trả, nhưng nam tử bên cạnh bất chợt giành trước đưa mười quan tiền cho người bán hàng: "Ta thay vị cô nương này gửi mười quan tiền."
Chức Tâm quay đầu lại, nhìn thấy một người thanh niên anh tuấn mang ngọc quấn thắt lưng ở đối diện mỉm cười với nàng.
Nàng không cười, cầm mười quan tiền trong tay mình đặt ở trên quầy của người bán hàng: "Đây là mười qua tiền ta thanh toán." Để tiền xuống, Chức Tâm lấy túi tiền bước đi.
"Cô nương khoan đã!" Nam tử nọ gọi đuổi theo nàng.
Chức Tâm không đếm xỉa tới, tự mình đi về phía trước.
"Cô nương, cần gì phải cách xa ngoài ngàn dặm như thế?" Hắn đi nhanh đuổi theo, ngăn lại đường đi của nàng.
"Công tử thoạt nhìn không giống hạng vô lại, vì sao có thái độ lỗ mãng như thế?" Đường bị cản không thể đi, nàng nghiêm mặt lạnh lùng nói chuyện.
Nam tử cười ra tiếng."Tại hạ thừa nhận mình đường đột, nhưng cô nương dung mạo xinh đẹp như vậy lại một mình đi ở trên cầu Vĩnh Thông, tại hạ thật lo lắng cho sự an nguy của cô nương."
"Cảm ơn công tử, tiểu nữ không phải là đứa trẻ ba tuổi, có thể tự chiếu cố cho an nguy của mình." Dứt lời, nàng tính đi vòng qua hắn.
Lâu Dương Bối Lặc vẫn ra tay chắn người: "Cô nương, xem như nể mặt tại hạ thành tâm thành ý, xin cho hỏi quý danh?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]