Chương trước
Chương sau
Một đêm bình an qua đi, bởi vì có Tống Kiêu Bạch ở đó, mặc dù có mấy tên Alpha bị hấp dẫn tới, nhưng đều bị tin tức tố của Tống Kiêu Bạch ngăn lại không dám tới gần, dù cho cùng là Alpha, khí áp trên người Tống Kiêu Bạch cũng mạnh hơn bọn họ nhiều, không có người nào dám trêu chọc anh lúc anh đánh dấu Omega, cho nên đều biết tự giác rời đi.
Sáng sớm tỉnh lại, mùi tin tức tố trong phòng vẫn chưa tan hết mà còn phảng phất dễ ngửi vô cùng, như hương hoa quyện với sương sớm ngoài vườn sau cơn mưa.
Thang Ngũ Viên mở đôi mắt mông lung, lý trí dần dần trở lại, cậu bủn rủn toàn thân, ngón tay giật giật, sau đó cảm giác được lưng mình đang dán chặt vào lồng ngực của Tống Kiêu Bạch. Cơ thể nóng rực khó có thể làm ngơ, cánh tay rắn chắc đang ôm chặt lấy eo cậu, thân mật khăng khít.
Thang Ngũ Viên ngượng ngùng đỏ mặt, trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào thích ứng với sự thật là mình đã bị Tống Kiêu Bạch đánh dấu.
Thang Ngũ Viên hơi quay đầu lại nhìn Tống Kiêu Bạch đang ôm cậu ở đằng sau, tóc trên trán Tống Kiêu Bạch rũ xuống, che đi cái trán trơn bóng của anh, đôi mắt hẹp dài đang nhắm chặt, lông mi không dày nhưng lại rất dài, bóng hắt lên gò má anh một vùng sẫm, dù cho đang ngủ, đường nét khuôn mặt cũng mang chút lạnh lùng, nhưng ngũ quan thả lỏng lại tăng thêm mấy phần nhu hòa.
Thang Ngũ Viên thu lại mắt, duỗi tay muốn đẩy cái tay Tống Kiêu Bạch đang đặt bên eo cậu ra, thế nhưng cậu vừa mới bị Tống Kiêu Bạch đánh dấu, trong lòng cực kỳ ỷ lại Tống Kiêu Bạch, căn bản là không có cách nào từ chối anh, thậm chí có một thứ thôi thúc cậu quay đầu nhào vào trong lồng ngực Tống Kiêu Bạch, để mùi hương của Tống Kiêu Bạch xâm chiếm từng tấc da thịt của cậu.
Cậu cố gắng không để cho mình làm ra loại hành vi yếu ớt này, nhưng lưu luyến trong cơ thể lại khó mà ngăn lại, ngay lúc cậu không biết phải làm sao, Tống Kiêu Bạch dần tỉnh lại.
Sau khi Tống Kiêu Bạch mở mắt, việc làm đầu tiên là áp bàn tay dày rộng lên cái trán của Thang Ngũ Viên, xác nhận nhiệt độ của Thang Ngũ Viên đã giảm xuống mới rời tay, trong giọng nói mang theo khàn khàn đặc trưng của buổi sáng sớm, "Lần phát tình tiếp theo hẳn là sẽ cách vài giờ nữa."
Thang Ngũ Viên gật đầu, cố gắng làm bộ điềm nhiên như không, hỏi: "Cậu có thể ngửi thấy mùi rồi sao?"
Tống Kiêu Bạch lắc đầu, nhìn thấy tay mình đang đặt ở eo Thang Ngũ Viên, hơi sững sờ một chút, sau đó bình tĩnh rời đi, trầm giọng nói: "Tôi chỉ có thể ngửi thấy tin tức tố của cậu."
Thang Ngũ Viên cảm giác Tống Kiêu Bạch rời cánh tay, hơi cử động cơ thể, thầm nghĩ thật thần kỳ, nếu như không phải cậu biết trước đó Tống Kiêu Bạch đúng thật là không ngửi được mùi vị, nhất định cậu sẽ cho rằng Tống Kiêu Bạch đang lừa cậu, có điều nhìn vào phản ứng của Tống Kiêu Bạch hôm qua, chắc hẳn là anh thực sự ngửi thấy tin tức tố của cậu, mà hình như còn đặc biệt si mê tin tức tố của cậu, bởi vì mỗi khi tin tức tố của cậu đậm đặc nhất, Tống Kiêu Bạch đều sẽ cực kỳ kích động, giày vò cậu gấp bội.
Thang Ngũ Viên nhớ tới chuyện tối hôm qua, vành tai đỏ lên, cậu chậm chạp dịch sang bên cạnh, cũng không muốn dịch sang quá nhiều, chỉ dịch sang một khoảng cách nhỏ xíu thôi, nhưng chỉ có xíu này mà trong lòng cậu lại có cảm giác mất mát không thể khống chế.
Cái ảnh hưởng chết tiệt của đánh dấu, trước kia mỗi ngày cậu đều muốn tránh đối thủ thật xa, bây giờ lại chỉ muốn dựa vào càng gần càng tốt.
Cậu cố gắng kiềm chế cảm xúc, thấp giọng hỏi: "Hôm nay sẽ hành động lúc nào?"
Tống Kiêu Bạch không phát hiện ra cái động tác nhỏ của cậu, chỉ giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói: "Còn một giờ nữa, tôi đã bàn bạc với tướng quân Thang, đến lúc đó sẽ chia thành ba đường đánh vào, một mẻ hốt gọn đám hải tặc, hải tặc không biết quan hệ của cậu và tướng quân Thang, cho nên sẽ không ngờ chi viện đến nhanh như vậy, mà bọn chúng cũng không biết chúng tôi đã biết vị trí chính xác của cậu, chúng sẽ không có nhiều sự chuẩn bị, lúc đó chúng ta có thể đánh bọn chúng đến trở tay không kịp."
Thang Ngũ Viên gật đầu, an tâm một chút, kỳ phát tình của Omega thường kéo dài mấy ngày, tối hôm qua cậu vừa bị đánh dấu, nên tạm thời trong mấy giờ nữa sẽ không phát tình.
Cho đến bây giờ tuyến thể sau gáy của cậu vẫn còn cực kỳ đau nhức, không khỏi đưa tay lên sờ nhẹ, sau đó ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tống Kiêu Bạch, cậu nghi ngờ đối thủ đang nhân cơ hội trả thù.
Tống Kiêu Bạch bị ánh mắt của cậu làm cho sững sờ, sau đó cúi đầu, liếc nhìn tuyến thể của Thang Ngũ Viên một cách mất tự nhiên, giọng điệu hiếm thấy có chút áy náy: "Chờ đến khi ra ngoài, tôi bôi thuốc cho cậu."
Thang Ngũ Viên hừ nhẹ, cho anh một cái liếc mắt, nhưng không thể không thừa nhận, sau khi đánh dấu cũng có chỗ tốt, cơ thể cậu lúc này thừa nhận Tống Kiêu Bạch là Alpha của mình, cho nên lúc này đây khi cậu ở bên cạnh Tống Kiêu Bạch, dù cho vẫn còn đang ở trong ổ của bọn hải tặc, cũng cảm nhận được một loại an tâm không tên, không cảm thấy hoang mang bất lực giống như lúc mới bị tiêm thuốc kích dục hôm qua.
"Đúng rồi." Thang Ngũ Viên nhớ tới chuyện của phó tướng, liền nói đến chuyện có chủ nhân đứng sau phó tướng, sau đó nói về cái nhìn của mình, "Tôi nghi ngờ vị "chủ nhân" này là quan lớn tinh tế, thậm chỉ có khả năng vẫn đang ẩn náu trong quân đội.
Tống Kiêu Bạch nhẹ gật đầu, suy tư một lát rồi nói: "Đợi chút nữa tôi sẽ giữ phó tướng lại làm nhân chứng (*),xem có thể thẩm vấn được người phía sau hắn là ai hay không."
(*) Từ gốc là活口, chỉ người biết rõ sự tình, tù binh hoặc tội phạm có thể cung cấp chứng cứ.
"Ừ." Thang Ngũ Viên gật đầu, "Tốt nhất là có thể tìm ra kẻ đứng sau, như vậy thì có thể một mẻ hốt gọn tất cả bọn chúng."
Tống Kiêu Bạch ngồi dậy từ trên giường, lau người sơ qua rồi mặc quần áo vào.
Thang Ngũ Viên nghiêng người về phía trước, Tống Kiêu Bạch đột nhiên rời đi, cậu cảm thấy có chút trống trải, cảm giác này rất xa lạ, lần đầu tiên Thang Ngũ Viên hiểu được sức ỷ lại của Omega sau khi bị đánh dấu mạnh mẽ như thế nào.
Sau khi Tống Kiêu Bạch mặc quần áo tử tế, quay người liền thấy Thang Ngũ Viên đang nhìn thẳng vào mình, đôi mắt đen láy ướt nhẹp, vừa thấy anh nhìn sang thì lập tức dời ánh mắt.
Tống Kiêu Bạch mỉm cười, tìm một chậu nước trong phòng, đổ một ít nước vào, lấy khăn từ trong người ra, thấm nước rồi trở lại bên người Thang Ngũ Viên, "Tôi lau người cho cậu."
"Không cần." Thang Ngũ Viên ngượng ngùng dịch về phía sau, mặc dù đêm qua những chỗ cần sờ thì cũng sờ rồi, những chỗ cần chạm thì Tống Kiêu Bạch cũng chạm rồi, nhưng giờ phải phơi bày trước mặt đối thủ giữa ban ngày ban mặt, nhất thời cậu khó mà thích ứng được.
Tống Kiêu Bạch nhìn những dấu vết trên người Thang Ngũ Viên, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp, trên cơ thể Thang Ngũ Viên xanh xanh tím tím, còn có không rõ...Nhìn qua giống như bị chà đạp một cách tàn nhẫn vậy.
Thang Ngũ Viên cho rằng cái bệnh sạch sẽ của anh lại tái phát, tức giận đến trừng lớn mắt, không khỏi tức giận nói: "Tôi bị như vậy là do ai làm? Cậu còn không biết xấu hổ mà ghét bỏ?"
Thang Ngũ Viên hét xong thì bản thân cũng sững sờ, bởi vì giọng điệu của cậu lúc này khác biệt với khi cậu nổi giận đùng đùng, vậy mà còn chứa chút tủi thân nhè nhẹ.
Tống Kiêu Bạch đã không còn giữ nổi bình tĩnh như khi tối hôm qua đến sáng thức dậy, hai má đỏ lên, ngày hôm qua mặc dù Thang Ngũ Viên luôn nói trực tiếp đánh dấu là được rồi, nhưng anh lại là người không cẩn thận mất kiểm soát, sau đó hai người dường như đánh mất lý trí quấn lấy nhau thật chặt.
Anh thấp giọng khụ một tiếng, tạm thời xóa sạch những ký ức hỗn độn đó khỏi tâm trí, trầm giọng nói: "Là tôi làm.... tôi giúp cậu lau sạch nó."
Thang Ngũ Viên cũng xấu hổ mất bình tĩnh, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nhìn về phía bông hoa kia, ngại không dám nhìn khuôn mặt của Tống Kiêu Bạch, cơ thể cứ liên tục thừa nhận Tống Kiêu Bạch là Alpha của cậu, Tống Kiêu Bạch cầm khăn ướt lau người cho cậu, cậu lập tức phối hợp thả lỏng tay chân, để cái tay Tống Kiêu Bạch tùy ý du tẩu trên cơ thể cậu.
Cái thiên tính chết tiệt của Omega, Thang Ngũ Viên vừa chửi bới, vừa thoải mái nhắm hai mắt, tối hôm qua cậu với Tống Kiêu Bạch lăn qua lăn lại thật lâu, cho nên có rất ít thời gian ngủ, hiện tại còn có chút buồn ngủ.
Tống Kiêu Bạch cố gắng không nhìn làn da trắng nõn ôn nhuận, cẩn thận lau sạch người cho Thang Ngũ Viên, lại tự tay mặc quần áo cho cậu, sau khi làm xong mọi thứ mới dừng động tác, thân thể khô nóng đến toát mồ hôi hột, lại chỉ có thể cố gắng nhắc nhở mình nơi này không phải nơi thích hợp, không thể tiếp tục làm loạn.
Tống Kiêu Bạch giơ tay liếc nhìn đồng hồ, tỉnh táo lại, trầm giọng nói: "Sắp đến giờ hành động rồi."
Anh vừa nói xong, từ cửa truyền đến tiếng bước chân, phó tướng nổi giận đùng đùng vang lên ngoài cửa, "Người đâu? Sao cả một tên giữ cửa cũng không có?"
Thang Ngũ Viên mở to mắt, lập tức nhìn Tống Kiêu Bạch, hai người đồng thời nở nụ cười, phó đướng đúng là tự tìm đường chết, lúc này lại tự mình đưa tới cửa.
Ngoài phòng ầm ĩ trong chốc lát, tên hải tặc giữ cửa trước đó vội vàng hấp tấp chạy về, vừa nhìn thấy phó tướng thì liên tục xin tha, tối qua hắn bị quyến rũ đến chịu không nổi, mới đi tìm bạn tình thân mật, thành ra dậy muộn, không nghĩ tới mới sáng mà phó tướng đã đến "nghiệm thu thành quả", hắn bị bắt tại trận.
Ánh mắt phó tướng lạnh lùng, giọng nói nghiêm nghị: "Tên khốn, không phải tao bảo mày phải giám sát người cho chặt sao? Ai cho mày tự ý rời vị trí?"
Hải tặc bị hắn làm cho sợ hãi, vội vàng nói lắp ba giải thích, "Phó tướng, hắn, hắn đã bị đánh dấu, bị chơi tơi bời hoa lá nên tôi mới yên tâm rời đi, mà tôi tưởng rằng A Đại sẽ trở về, ai có thể nghĩ tới vậy mà hắn một đêm không về, nói không chừng giống như tôi, cũng bị cái tên kia quyến rũ chịu không nổi, cho nên tự mình đi tìm thú vui."
Phó tướng nghe Thang Ngũ Viên đã bị đánh dấu, lập tức bật cười, dù cho Thang Ngũ Viên có bản lĩnh đi nữa, về sau cũng đừng nghĩ đến việc làm nên sóng gió gì, từ nay về sau Thang Ngũ Viên chỉ là nỗi ô nhục bị hải tặc tinh tế đánh dấu mà thôi.
Cuối cùng hắn cũng cảm nhận được niềm vui chiến thắng, cũng không tiếp tục tính toán việc hải tặc rời đi mà không được phép, hắn nóng lòng muốn đi vào, ngắm nhìn bộ dạng chật vật của Thang Ngũ Viên, hắn vui vẻ liếc nhìn tên hải tặc rồi giục: "Mau mở cửa ra. "
"Vâng vâng vâng. . . . . ." Hải tặc thở phào một hơi, lau mồ hôi trên trán, vội vàng cầm chìa khóa tiến đến mở khóa.
Thời điểm cửa phòng bị đẩy ra, thiếu tướng nhìn thấy Thang Ngũ Viên vô lực nằm trên giường, thất thần nhìn về phía đầu giường, ánh mắt vô hồn, mặc dù quần áo trên người còn nguyên vẹn, nhưng trên môi có dấu vết bị cắn qua, trên cổ đều là dấu hôn, vừa nhìn là biết có chuyện gì xảy ra.
Nụ cười của Phó tướng càng khuếch đại hơn, hắn hả hê mở miệng: "Chỉ huy, tối hôm qua có vui không?"
Hắn vừa dứt lời thì cảm thấy bên hông bị một đồ vật cứng rắn lạnh buốt chĩa vào, nháy mắt cứng đờ, nụ cười của hắn vụt tắt, lỗ chân lông toàn thân đều dựng lên, "Ai?"
Tống Kiêu Bạch từ sau cánh cửa bước ra, súng trong tay đặt bên hông của phó tướng.
"Thiếu, thiếu tướng?" Phó tướng nhìn thấy Tống Kiêu Bạch, giọng nói không khỏi run lên, ngay cả hai chân cũng phát run, sao tên sát tinh này lại ở đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.