Hai mắt Lí Tâm Nhiên đỏ hoe đứng lên, nhỏ giọng nói: "Tôi đi vệ sinh một chút." Y nói xong liền vội vàng chạy. Lê Xán nhìn hai mắt của y, không có đuổi theo, mà quay đầu lại hỏi: "Mẹ, Tâm Nhiên muốn công ty của mẹ tài trợ trang phục trong phim cho cậu ấy, mẹ thấy thế nào?" Hôm nay anh cùng Lí Tâm Nhiên đến công ty của mẹ Lê để nói chuyện tài trợ, trong phim Lí Tâm Nhiên có một buổi trình diễn trang phục, anh muốn dùng sản phẩm mới mà công ty mẹ mình chưa phát hành để có thể giải quyết trang phục trong phim, đồng thời có thể quảng cáo cho sản phẩm mới của mẹ mình, Lê Xán cảm thấy có thể một công đôi việc, liền dẫn y tới. Mẹ Lê tức giận quay đầu lại, không muốn để ý đến anh. "..." Lê Xán bị mẹ mình làm cho choáng váng Mẹ Lê quay đầu tức giận chỉ vào anh: "Con còn thời gian hỏi phim? Mẹ nói cho con biết, nếu như con dâu tốt của mẹ bay đi, con cũng đừng hòng vào được nhà nữa." Lê Xán học điệu bộ của mẹ anh lải nhải: "Sao con lại không biết mẹ có con dâu rồi?" "Nhị Viên là con dâu mà mẹ chọn trúng lâu rồi." Mẹ Lê trừng anh: "Con nhanh chóng mang người về cho mẹ." Lê Xán buồn bực liếc Thang Nhị Viên một chút, giọng đầy vị chua: "Viên Viên đã gặp mặt với ba mẹ Chu Trạch luôn rồi, mẹ còn ảo tưởng?" "Viên Viên thật sự qua lại với con trai của Chu gia?" Trái tim mẹ Lê càng thêm đau, giọng nói run run. Lê Xán tựa lưng vào ghế ngồi, có chút bực bội nới lỏng cổ áo: "Không phải đã nói qua với mẹ rồi? Con thích hoa tường vi, mẹ đừng có chỉ điểm uyên ương lung tung. "Hoa tường vi? Chính là Lí Tâm Nhiên này đi." Mẹ Lê bật cười một tiếng: "Vậy con biết hoa tường vi không thích ăn cái gì không?" Mẹ Lê rất ấn tượng với những lời dặn trước đó của con trai bà với quản đốc, bởi vì Thang Nhị Viên không thích ăn tiêu đen nên chuyện thứ nhất khi Lê Xán tới đây là nói cho quản đốc nếu như Thang Nhị Viên tới đây ăn cơm, tuyệt đối không được thêm tiêu đen vào thức ăn của Thang Nhị Viên. Mẹ Lê quả thực nghi ngờ hôm nay Lê Xán đem bà và Lí Tâm Nhiên tới đây ăn cơm chẳng qua là muốn sắp xếp thật tốt chuyện sau này khi Thang Nhị Viên tới đây ăn cơm. Lê Xán nhớ tới sandwich bị Lí Tâm Nhiên từ chối trước đó, có chút đắc ý mỉm cười: "Cậu ấy không ăn sandwich." Mẹ Lê cười rạng rỡ, sau đó đảo mắt gõ vào đĩa: "Vậy đây là cái gì?" Lê Xán nhìn đĩa sanwich: "..." Vừa rồi lúc chọn món anh đã quên. Mẹ Lê xùy một tiếng, vừa vặn Lí Tâm Nhiên trở về, bà không tiếp tục tra hỏi con trai, chỉ là nhìn con mình với ánh mắt khinh thường. Lí Tâm Nhiên nở một nụ cười với mẹ Lê rồi kéo ghế ngồi xuống, thế nhưng phía dưới không biết bị cái gì chặn lại, sức y yếu không kéo ra được. Lê Xán nhìn sandwich ngẩn cười, không có chú ý tới Lí Tâm Nhiên bối rối, may còn mẹ Lê thúc giục một tiếng, anh mới hồi phục tinh thần, vội vàng đứng dậy, thân sĩ giúp Lí Tâm Nhiên kéo ghế ngồi. Lí Tâm Nhiên hướng anh mỉm cười, sau đó ngồi xuống. Thang Nhị Viên thấy cảnh này, trong lòng khẽ hừ một tiếng, cúi đầu ăn một miếng thịt thăn bò không tiêu đen. Ngồi đối diện là ba Chu Trạch đang tiếp tục nói những lời lịch sự khen ngợi Thang Nhị Viên, cậu cảm thấy thật giả dối, chỉ nghe câu được câu mất, cũng không coi là thật. Ba Chu uống một ngụm rượu, sắc mặt đỏ bừng, nhìn Thang Nhị Viên cười híp mắt hỏi: "Không biết tướng quân Thang lúc nào có thời gian? Bác sẽ tự mình đi đến thăm ông ấy." Thang Nhị Viên cũng không muốn nhanh như vậy đã để cho ba mẹ hai bên gặp mặt, cho nên chỉ nói: "Gần đây ba cháu có chút bận bịu, chờ ba cháu có thời gian sẽ nói lại cho bác." Ba Chu gật đầu đáng tiếc, nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười như cũ: "Công việc bận rộn, có thể hiểu được, có thể hiểu được." Mẹ Chu một mực cúi đầu húp một ngụm cháo, như thể không quan tâm đến chuyện của bọn họ. Ba Chu cười nói: "Bác muốn gặp tướng quân Thang, cũng là vội vã muốn hỏi ý kiến tướng quân Thang một chút, muốn định ra ngày kết hôn của hai đứa." Tay đang cầm dao nĩa của Thang Nhị Viên siết chặt hơn, cau mày nhìn ba Chu: ". . . Ngày kết hôn?" "Đúng vậy, Nhị Viên, cháu cùng A Trạch quen biết đã lâu, đều đã hiểu rõ nhau, mà cháu cũng đáp ứng lời cầu hôn của A Trạch, thì chúng ta hãy tiến hành hôn lễ càng sớm càng tốt, hai người kết hôn, bác cùng bác gái cũng yên tâm, dù sao chúng ta chỉ có một đứa con trai là A Trạch, điều chúng ta muốn thấy nhất chính là con trai nhanh chóng thành gia lập nghiệp." Mẹ Chu bật cười một tiếng, không mặn không nhạt mà nói: "Ai mà không biết, tôi chỉ có con trai A Trạch này, nhưng ông lại không chỉ có một đứa con trai này, đoạn thời gian trước không phải ông còn dẫn đứa con riêng của mình đi khoe khoang khắp nơi sao?" Ba Chu nhất thời xấu hổ, không vui nhìn bà một cái, nhỏ giọng răn dạy: "Bọn nhỏ đều ở chỗ này, bà nói chuyện này để làm gì?" Chu Trạch gắp cho mẹ hắn hai đũa thức ăn: "Mẹ, ăn cơm." Mẹ Chu cười lạnh hai tiếng, lại trở về bộ dạng vô cảm, tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Ba Chu răn dạy xong mẹ Chu, lại khôi phục bộ dáng cười ha hả hiền lành, nhìn Thang Nhị Viên nói: "Nhị Viên, cháu xem bác gái bị bệnh lâu ngày, tinh thần không tốt, cháu đừng để ý." Thang Nhị Viên lắc đầu, không có nhiều lời. Ba Chu lại hỏi: "Khi nào thì cháu muốn kết hôn?" Ánh mắt của ông ta hăng hái nhìn Thang Nhị Viên ngay cả mẹ Chu cũng ngẩng đầu nhìn về phía Thang Nhị Viên, mặc dù không có thúc giục, nhưng nhìn bộ dáng cũng là hi vọng bọn họ có thể nhanh kết hôn . Thang Nhị Viên giật mình nói thật: "Cháu tạm thời còn chưa tính đến chuyện kết hôn." Vẻ mặt của ba Chu lập tức trở nên có chút khó nói, liếc nhìn Chu Trạch, lạnh giọng hỏi: "Có chuyện gì đây A Trạch? Không phải con nói Nhị Viên đã đã đồng ý sao?" Chu Trạch bị bối rối trong chốc lát, mặt không biến sắc nắm chặt tay Thang Nhị Viên dưới gầm bàn, dùng chút sức, sau đó mỉm cười với ba Chu: "Ba à, Nhị Viên nói đùa." Thang Nhị Viên khẽ nhíu mày, tránh thoát một chút. Chu Trạch nắm tay Thang Nhị Viên không thả, sau đó đứng lên: "Ba, mẹ, hai người từ từ dùng bữa, con cùng Nhị Viên vào phòng vệ sinh." Thang Nhị Viên bị hắn kéo rời khỏi chỗ ngồi, sắc mặt có chút khó coi, xem ra cũng không như Chu Trạch nói đây chỉ là một cuộc gặp mặt đơn giản, mà là hắn nói dối ba mẹ, đồng thời lừa dối Thang Nhị Viên. Chu Trạch kéo Thang Nhị Viên đến một góc cách xa ba Chu và mẹ Chu, sau đó ánh mắt có chút cầu xin nhìn Thang Nhị Viên nói :" Nhị Viên, chuyện vừa rồi tôi rất xin lỗi, tôi biết cậu còn chưa có đồng ý lời cầu hôn của tôi, nhưng cậu có thể diễn cùng tôi một vở kịch trước hay không." "Diễn kịch?" "Ừm." Chu Trạch khẽ gật đầu, tỏ vẻ ngượng ngùng, xoắn xuýt một lát, mới mở miệng nói: "Thật ra tình huống hiện tại của mẹ tôi rất không tốt, bác sĩ nói bà... còn có ba tháng." "Ba tháng?" Thang Nhị Viên hiểu được ý tứ của hắn, không nhịn được nhíu mày, mẹ Chu mặc dù người yếu, sắc mặt tái nhợt một chút, nhưng nhìn qua dáng vẻ không hề giống chỉ còn ba tháng. "Ừm, chúng tôi bây giờ đều giấu bà, cho nên tình trạng của bà xem ra còn tốt." ." Chu Trạch nhìn trái nhìn phải, hai tay có chút khẩn trương nắm chặt thành nắm đấm. Thang Nhị Viên trước không có tìm tòi sự tình thật giả của mẹ Chu, chỉ hỏi: "Cậu muốn tôi phối hợp như nào?" Nhị Viên, tôi muốn để cậu xuất hiện trước mặt ba mẹ tôi, giả vờ rằng cậu đã đồng ý lời cầu hôn của tôi, tôi nhận định cậu là bạn đời nửa đời sau của tôi, tôi nguyện ý một mực chờ đáp án của cậu, thế nhưng thời gian của mẹ tôi có hạn. Tôi chỉ muốn cậu cùng tôi lừa bà một chút, để bà vui vẻ vượt qua ba tháng này. Cậu yên tâm, trước khi cậu đồng ý lời cầu hôn trước đó của tôi, tôi sẽ không ép cậu thật sự kết hôn với tôi, được không? " Thang Nhị Viên xoắn xuýt nhíu mày, mặc dù cậu cũng hi vọng thân thể người già khoẻ mạnh, nhưng cậu cảm thấy lấy phương thức lừa gạt để người già có được vui vẻ ngắn ngủi cũng không đúng đắn, một khi sự việc bại lộ, họ sẽ còn nhận tổn thương lớn hơn. Hơn nữa, hiện tại cậu cũng không dự định đồng ý lời cầu hôn của Chu Trạch, cậu cũng không biết mình đang do dự cái gì, chỉ nghĩ đến mở miệng nói câu "Tôi đồng ý" rất khó . Đồng thời cậu cũng không thích thái độ Chu Trạch, mang theo tính chất lừa gạt và ép buộc, nếu như Chu Trạch sớm nói rõ ràng với cậu, có lẽ cậu sẽ càng muốn phối hợp với Chu Trạch. Chu Trạch thấy cậu không nói gì, đột nhiên nắm chặt bờ vai của cậu, vẻ mặt lo lắng nói: "Nhị Viên, tôi cầu xin cậu, việc này đối với tôi rất quan trọng." Bởi vì quá lo lắng, vẻ mặt của hắn trông có chút dữ tợn. Thang Nhị Viên ngẩn người, nhất thời không nhớ nổi lúc cậu bắt đầu thích Chu Trạch, hắn có bộ dáng như thế nào? Lúc này Lê Xán vừa vặn đi qua chỗ ngoặt, khi thấy Chu Trạch dữ tợn nắm lấy bả vai Thang Nhị Viên, không khỏi biến sắc, nháy mắt lao đến, đẩy Chu Trạch ra, bảo vệ Thang Nhị Viên sau lưng, lạnh lùng nói: "Mày làm cái gì vậy!" Chu Trạch đập lưng vào tường, mặt mày nhăn lại vì đau, không khỏi nhịn đau kêu một hơi, một lúc sau mới lấy lại tinh thần lại. Hắn lập tức tức giận nhìn về phía Lê Xán, nhớ tới thân phận Lê Xán, kìm lại lửa giận, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Chuyện giữa tôi và Nhị Viên không liên quan gì tới cậu." Ánh mắt Lê Xán lạnh lẽo, lẳng lặng nhìn hắn: " Mày bắt nạt Viên Viên thì sẽ liên quan tới tao, Chu Trạch, mày thành thật một chút cho tao, nếu như tao thấy mày bắt nạt Viên Viên một lần nữa, nhất định tao sẽ không bỏ qua cho mày." Anh nói xong, ánh mắt cảnh cáo nhìn Chu Trạch, ôm lấy bả vai Thang Nhị Viên dẫn cậu đi ra ngoài, một đường đi cực nhanh. Thang Nhị Viên thử chút tránh thoát một chút, sức lực Lê Xán quá lớn, cậu giãy không nổi, cũng không quá muốn giãy, cậu cũng không muốn trở về đối mặt với ca ngợi dối trá của ba Chu, lời nói thỉnh thoảng chanh chua của mẹ Chu, càng không muốn cùng Chu Trạch đi lừa gạt bọn họ. Cậu chợt phát hiện có lẽ cậu cũng không có yêu Chu Trạch như tưởng tượng, nháy mắt có chút mờ mịt. Chu Trạch nhấc chân muốn đuổi theo bọn họ, nhưng lại sợ làm cho ba Chu cùng mẹ Chu chú ý, đành phải dừng bước, ảo não hung hăng đập một cái vào vách tường, thậm chí không dám thốt ra một lời chửi rủa lớn tiếng. Mẹ Lê nhìn thấy Lê Xán lôi kéo Thang Nhị Viên rời đi, lúc này hai mắt tỏa sáng, cho ba Chu đang ở cách đó không xa một ánh mắt thắng lợi. Ba Chu không rõ ràng cho lắm: "???" Người phụ nữ họ Lê này bị chuột rút ở mắt à? Mẹ Lê thu tầm mắt lại, mỉm cười dịu dàng với Lí Tâm Nhiên: "Tâm Nhiên, cháu yên tâm, chuyện tài trợ trang phục không thành vấn đề. Khi nào quay phim cần thì gọi điện báo cho bác, bác sẽ gửi người đem trang phục cho cháu." Lí Tâm Nhiên nghe tới chuyện tài trợ đã được giải quyết, vui vẻ khẽ gật đầu: "Vậy quá tốt rồi, con cảm ơn bác gái." Mẹ Lê cười càng thêm vui vẻ: "Xán Xán vừa nói cho bác biết nó có việc rời đi trước, chúng ta ăn cơm, chờ chút nữa bác gái tự mình đưa con về." Lí Tâm Nhiên không nghi ngờ gì, cúi đầu tiếp tục ăn cơm "Làm phiền bác rồi." "Không phiền, không phiền đâu." Mẹ Lê vui vẻ nghĩ, nếu như có thể thuận lợi cưới được con dâu, cực khổ nữa cũng có thể.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]