Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quán cà phê Xanh Lam chú trọng phong cách thiên nhiên tươi mát, trang trí bên trong chủ yếu là màu xanh lá cây, Lục Thành nhìn thấy một mảnh xanh lá thì mắt đều đau.
Lục Thành chớp mắt, thiếu chút nữa bị ánh sáng từ màu xanh lục chói mù mắt, chua xót nhìn nụ cười trên mặt Thang Nhất Viên, anh cảm thấy nụ cười Thang Nhất Viên mềm mại ôn nhu tựa nước.
Thời điểm Thang Nhất Viên ở bên anh, chưa từng cười như vậy bao giờ.
Mà trong ánh mắt của Nguyễn Phi cùng Thang Nhất Viên còn ẩn chứa tình cảnh khó nói, liếc mắt đưa tình!
Vườn cỏ xanh mướt trong lòng Lục Thành bị ngọn lửa thiêu đốt đến đau lòng, anh một bước tiến lên, giống như một tên chồng đang đố kị chỉ vào Nguyễn Phi, rống lên với Thang Nhất Viên: "Em còn tình cảm với cậu ấy sao!"
Thang Nhất Viên nhìn thấy Lục Thành đột nhiên xuất hiện ngạc nhiên một chút, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Nguyễn Phi đối diện, nói cậu lòng dạ hẹp hòi cũng tốt, đố kỵ cũng được, cậu không muốn Lục Thành cùng Nguyễn Phi gặp mặt.
"Anh đang nói nhảm gì vậy?" Thang Nhất Viên cúi đầu trả lời, giọng có chút hạ thấp, chất vấn của Lục Thành lại nhắc nhở cậu chuyện Lục Thành mất trí nhớ, tất cả đều dừng lại ở năm đó, bộ dạng hiện tại của Lục Thành cực kỳ giống năm đó cùng cậu giành giật Nguyễn Phi.
Cậu trộm gặp mặt Nguyễn Phi, cho nên Lục Thành mới tức giận như vậy đi, quả nhiên Lục Thành vẫn là thích Nguyễn Phi hơn, hiện tại trong ánh mắt Lục Thành cậu lại biến thành một tình địch đáng hận.
Lục Thành nhìn Thang Nhất Viên nhíu mày, trong lòng càng đau hơn! Thời điểm Thang Nhất Viên ở một chỗ với Nguyễn Phi thì cười đến dễ nhìn như vậy, hiện tại vừa thấy anh đến là nhíu mày, tất cả chứng minh cho điều gì?
Chứng minh rằng Thang Nhất Viên không muốn nhìn thấy anh! Thang Nhất Viên cảm thấy anh quấy rầy bọn họ!
Lục Thành tức giận muốn khóc, lớn tiếng chất vấn: "Vì sao em lại gạt anh trộm gặp mặt cậu ấy? Quả nhiên em vẫn thích cậu ấy."
Đồ O vô tình vô nghĩa phụ lòng người!
Thang Nhất Viên bị chất vấn đến trở tay không kịp, ngẩn người tại chỗ.
Thế mà Lục Thành còn tưởng rằng cậu thích Nguyễn Phi?
...Khốn nạn, tình cảm của cậu rõ ràng như vậy, chẳng lẽ phải thổ lộ anh mới hiểu ra?
Thang Nhất Viên mím môi không nói, bởi vì lần này nhất định cậu sẽ không tỏ tình lần nữa!
Khóe mắt cậu phiếm hồng trừng lại, Lục Thành nhìn cậu hai mắt đỏ bừng, người này so với người kia còn đau khổ hơn.
Nguyễn Phi nhìn đôi chồng chồng đối diện đang giằng co với nhau, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đột nhiên lên tiếng: "Lục Thành, người Nhất Viên thích vẫn luôn là anh, chẳng lẽ anh không biết sao?"
Lục Thành kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Phi.
Nguyễn Phi nhìn vẻ mặt mờ mịt của anh, bất đắc dĩ lắc đầu: "Năm đó tôi giả Beta, ở cao trung tinh tế chỉ có Nhất Viên biết tôi là Omega, cho nên tôi rất ỷ lại cậu ấy, thường xuyên đi tìm cậu ấy, anh hiểu nhầm tôi thích Nhất Viên, cho nên thường xuyên đối địch với cậu ấy."
Nguyễn Phi nói tới đây, lại nhớ tới dáng vẻ ngây thơ của Lục Thành và Thang Nhất Viên năm đó, nhịn không được nở nụ cười: "Mỗi lần anh tới tìm tôi, Nhất Viên giả bộ như không quan tâm, kỳ thật ánh mắt vẫn luôn nhìn lén anh, ngay cả thức ăn cậu ấy mua cho tôi cũng là đồ anh thích ăn, vì anh mỗi lần đều cướp đi rồi ăn những gì cậu ấy đưa cho tôi."
Lục Thành hoàn toàn đần thối, ngây ngốc đứng đó như một pho tượng, anh thật sự không biết.
Thang Nhất Viên thích anh?
Lục Thành ngơ ngác đứng tại chỗ, bởi vì mất đi trí nhớ vài năm nay, trí nhớ của anh chỉ dừng lại đúng vào bốn năm trước.
Những ngày mà Thang Nhất Viên đối nghịch với anh cứ như mới ngày hôm qua, anh nhớ rõ Thang Nhất Viên ghen tị như thế nào khi nhìn thấy anh và Nguyễn Phi ở bên nhau, nếu sự ghen tuông này là vì anh ...Hu hu hu, vẻ mặt tức giận của tiểu Nhất Viên lúc đó thực sự dễ thương! Hóa ra từ lúc đó cậu đã là một bảo bối nhỏ ngọt ngào.
Tiểu nhân trong lòng Lục Thành bắt đầu xoay quanh, Omega của anh thích anh, trên đời này còn có chuyện gì diệu kỳ hơn không?
Tiểu Thành Thành có thể quang minh chính đại ngẩng đầu lên rồi!
Thang Nhất Viên đỏ bừng hai tai, không dám ngẩng đầu nhìn Lục Thành, liên tục dùng ánh mắt ngăn cản Nguyễn Phi.
Nguyễn Phi không nhìn đến ánh mắt của cậu, tiếp tục nói với Lục Thành: "Tôi chưa bao giờ thích những món có vị trà xanh gì đó, Nhất Viên lại luôn mua đồ ăn vị trà xanh cho tôi, bởi vì anh thích ăn."
Lục Thành bất giác nở nụ cười, hồi cao trung đúng là anh rất thích vị trà xanh, tất nhiên bây giờ những thứ màu xanh anh đều không thích.
Không nghĩ tới Thang Nhất Viên vì anh làm nhiều chuyện như vậy, Lục Thành vừa cảm động vừa đau lòng, hận không thể ôm Thang Nhất Viên thời điểm đó vào lòng, yêu thương thật tốt, làm cho Thang Nhất Viên không chỉ ngốc nghếch mà lặng lẽ đối tốt anh ở sau lưng.
Nguyễn Phi cúi đầu cười cười: "Còn có ngày trước vé bóng đá mà tôi đưa cho cậu kỳ thật là Nhất Viên đưa cho tôi, bởi vì anh thích đội bóng đó, nên cậu ấy rất vất vả mới mua được vé... Những chuyện như vậy nhiều vô số kể, chẳng lẽ anh không có phát hiện sao?"
Hai má Thang Nhất Viên trở nên đỏ bừng, những chuyện ngu xuẩn năm đó cậu làm lại bị lật đổ không chút lưu tình, Omega không còn mặt mũi mà!
Trong lòng Lục Thành càng ngày càng ngọt, giống như có ong mật làm tổ trong lòng anh vậy, đống mật dịch trong lòng càng ngày càng nhiều, sắp tràn ra cả rồi, anh ngẩng đầu trộm ngắm Thang Nhất Viên, sau đó lỗ tai bắt đầu nóng lên.
Thang Nhất Viên cũng đang lén lút nhìn anh, hai má đỏ bừng, tim đập thình thịch.
Bọn họ giống như hai con tôm luộc, một con so với một con còn đỏ hơn.
Nguyễn Phi nhìn thấy hai con tôm bẽn lẽn kết hôn nhiều năm liếc mắt đưa tình, cậu nhìn trộm anh, anh nhìn trộm cậu, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của cậu ta, mỉm cười đưa tay lên miệng ho khan một tiếng.
Lục Thành cùng Thang Nhất Viên phục hồi tinh thần, đồng thời nhìn về phía cậu ta.
Nguyễn Phi thấp giọng khẩn cầu: "Lục Thành, tôi với Nhất Viên thực sự không có quan hệ gì, anh đừng hiểu nhầm, người Nhất Viên thích từ đầu đến cuối vẫn luôn là anh, van cầu anh, anh cho Nhất Viên cho tôi mượn tiền đi, tôi nhất định sẽ trả lại cho anh."
Lục Thành muốn trực tiếp gật đầu, Nguyễn Phi đem những chuyện Thang Nhất Viên làm nói cho anh, tựa như nhắc nhở cho anh về sự tồn tại của một bảo vật vậy, nếu không lấy tính cách của Thang Nhất Viên, việc này cả đời anh cũng sẽ không biết, Thang Nhất Viên âm thầm thích anh lâu như vậy, cho nên hai mươi vạn mà thôi, Lục Thành cảm thấy có thể đổi được việc Nguyễn Phi nói nhiều chuyện như vậy cho anh thực sự rất giá trị.
Nhưng mà Lục Thành cũng không dám đáp ứng, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn về phía Thang Nhất Viên hỏi.
Alpha đương nhiên muốn nghe ý kiến của Omega, đặc biệt là trước mặt bạn trai cũ!
Thang Nhất Viên gật đầu, vừa rồi cậu cũng đã định cho Nguyễn Phi mượn rồi.
Lục Thành cười với cậu, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Thang Nhất Viên đỏ mặt, vội vàng nhìn sang chỗ khác, nhưng đôi môi đỏ mọng không khỏi cong lên.
Hu hu hu, Omega cười đến xinh đẹp như vậy, anh muốn nhanh đến ôm về nhà.
Ánh mắt Lục Thành thẳng tắp, sau đó nhanh chóng lấy ra chi phiếu ký tên.
Nguyễn Phi cười cảm kích, chân thành nói: "Cảm ơn hai người..."
Thang Nhất Viên lắc đầu, đều là bạn học với nhau, bọn họ không thể thấy chết mà không cứu.
Cậu hơi nghiêng người nhìn Lục Thành ký chi phiếu.
Trái tim Lục Thành đập thùng thùng, mùi hương ngọt ngào trên người Thang Nhất Viên loáng thoáng truyền đến, cực kỳ dễ ngửi, bởi vì anh biết người Thang Nhất Viên thích là anh, mũi hương này cũng trở nên mập mờ, nhè nhẹ từng đợt chạy tới mũi của Lục Thành.
Omega của anh thích anh, Lục Thành vừa nghĩ tới đã muốn thét chói tai!
Lục Thành cảm giác Thang Nhất Viên đang nhìn anh kí tên, bất giác cong khóe môi, đem tên viết đến rồng bay phượng múa, viết xong cảm thấy rất hài lòng, kiêu ngạo nhìn về phía Thang Nhất Viên.
Thang Nhất Viên cầm chi phiếu xem xét, sau đó trực tiếp xé đi.
Trong lòng Nguyễn Phi lộp bộp một chút, thiếu chút nữa là quỳ xuống trước mặt Thang Nhất Viên, cậu định đổi ý?
Lục Thành trợn to hai mắt, trong lòng hỗn loạn bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ là anh nghĩ sai rồi, Thang Nhất Viên thật sự không muốn anh cho Nguyễn Phi vay tiền sao?
Thang Nhất Viên rút ra một tờ chi phiếu mới đưa cho Lục Thành, tàn nhẫn nói: "Viết cho cẩn thận, viết như anh vừa nãy sẽ bị trả lại."
Lục Thành: ". . ."
Nguyễn Phi: ". . ."
Ừm, bạn học Thang Nhất Viên học kinh tế là một Omega nổi tiếng cẩn thận.
Cuối cùng, Lục Thành tủi thân cầm bút, giống như học sinh tiểu học cẩn thận ký tên, sau khi đưa chi phiếu cho Nguyễn Phi, anh vội vội vàng vàng chào tạm biệt Nguyễn Phi, muốn nắm tay Omega của mình đi về nhà.
Nhưng Nguyễn Phi lại gọi Thang Nhất Viên lại, còn muốn nói chuyện một mình với cậu, chỉ còn lại Lục Thành một người ngồi ở trước bàn trừng mắt nhìn bọn họ.
Trong quá trình bọn họ nói chuyện, ánh mắt Lục Thành không dám chớp lấy một cái, chỉ sợ không cẩn thận một chút, thế giới này lại biến thành màu xanh lá cây.
Nguyễn Phi ghé vào bên tai Thang Nhất Viên nói gì đó, ánh mắt Thang Nhất Viên chuyển động, sau đó cúi đầu nở nụ cười.
Lục Thành nhìn thấy ánh mắt đều nóng lên, hai người Omega ở cùng một chỗ là không có tương lai! Hai người tỉnh táo một chút!
Lục Thành kêu gào từ trong tâm hồn.
Khi Lục Thành vẫn đang gào thét, Thang Nhất Viên rốt cục đã trở lại, hai má vẫn đỏ bừng, nhìn thấy Lục Thành ánh mắt càng thêm dịu dàng.
Sau khi chào tạm biệt Nguyễn Phi, Lục Thành nóng lòng muốn nắm tay Thang Nhất Viên lôi cậu rời đi.
Bạn trai cũ quả thực là người nên tránh xa!
Đi qua một góc, Lục Thành vẫn không thể kiềm chế được dấm chua trong lòng, hỏi: "Nguyễn Phi nói gì với em?"
Thang Nhất Viên quay đầu lại nhìn về phía Nguyễn Phi, Nguyễn Phi cũng đang nhìn về phía cậu, Thang Nhất Viên không khỏi nở nụ cười, thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn về phía Lục Thành đang nắm tay cậu, trong đầu nhớ tới lời nói vừa rồi của Nguyễn Phi.
"Tôi đã nói với Lục Thành rất nhiều chuyện về cậu, cũng nói với cậu một điều về anh ấy. Khi tôi hẹn hò với anh ấy, chúng tôi không làm bất cứ điều gì thân mật. Trong một tháng đó, chúng tôi chỉ làm bài tập cùng nhau."
Hóa ra một tháng yêu đương của Lục Thành kia là bị bắt học tập, khó trách thỉnh thoảng lúc Thang Nhất Viên vô tình nhìn thấy anh, vẻ mặt anh đều xanh xao.
Nghi hoặc nhiều năm trong lòng Thang Nhất Viên cuối cùng cũng có đáp án, không khỏi vui vẻ cầm lấy tay Lục Thành.
Lục Thành cảm thấy động tác của cậu, kích động trong lòng, không nhịn được ấn Thang Nhất Viên vào tường phía sau.
(Bích đông trong truyền thuyết đó mấy bồ) 
Hay còn gọi là Kabedon

Anh đem Thang Nhất Viên giam lại trong góc, cúi đầu ghé sát vào tai Thang Nhất Viên, nhỏ giọng hỏi: "Em thật sự thích anh sao?"
Hơi thở của Lục Thành quét qua sợi tóc trên trán Thang Nhất Viên, mặt cậu đỏ bừng, nghiêng đầu qua một bên, khẽ cắn môi, không phủ nhận.
Không phủ định, thì là khẳng định!
Lục Thành kích động đè Thang Nhất Viên vào tường, cúi đầu cạy đôi môi Omega của mình, dùng đầu lưỡi xông vào, mạnh mẽ hấp thu vị ngọt từ trong miệng cậu.
Thang Nhất Viên bị bắt phải hé môi, hơi ngẩng đầu tiếp nhận nụ hôn mạnh mẽ của Lục Thành.
Hai người trốn trong góc quán cà phê, tiếp một nụ hôn vừa lâu vừa ngọt ngào, khi rời quán cà phê, môi Thang Nhất Viên hồng hồng, đôi mắt còn có chút ẩm ướt, vừa nhìn đã biết là bị bắt nạt, còn mặt của Lục Thành thì hồng hào, tràn đầy năng lượng, cách một thước đều có thể cảm nhận được bầu không khí dũng mãnh quanh người anh .
Omega của anh thích anh, hôm nay Thành Thành là anh chàng đẹp trai nhất!
-------------------------------------------------------
Bonus thêm quả ảnh quán cafe đầy màu xanh lá cây =)) hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.