Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời điểm xuống lầu Thang Nhất Viên cũng đã khôi phục được chút sức lực, nhưng Lục Thành lại cố tình muốn ôm cậu đi xuống, nói anh lo lắng lúc cậu xuống lầu sẽ bước hụt rồi ngã xuống.
Thang Nhất Viên đỏ mặt vùi đầu vào ngực Lục Thành, làm bộ như không nhìn thấy quản gia cười trộm.
Mùi thơm của cơm thoang thoảng bay ra từ trong bếp, Thang Nhất Viên sờ bụng, đói bụng rồi.
Lục Thành thu được màn này vào mắt, không nhịn được cười cười, ôm Thang Nhất Viên tiến vào nhà ăn, kêu quản gia nhanh chóng bưng đồ ăn lên, anh ngồi xuống đối diện Trầm Thanh, chào hỏi rồi sau đó đặt Thang Nhất Viên lên đùi mình.
Trầm Thanh ngồi đối diện với họ, nhìn thấy cảnh tượng này lập tức theo thói quen bĩu môi, cúi đầu dứt khoát ăn một ngụm mì hải sản cay.
Mỗi lần đến đều phải xem mấy người thể hiện tình cảm, ai có thể hiểu được sự phẫn nộ của cẩu độc thân đây!
Thang Nhất Viên đỏ mặt, hơi vùng ra tránh khỏi tay anh, nhưng Lục Thành đã giữ chặt cậu, quản gia bưng đồ ăn lên, Thang Nhất Viên còn đang bệnh, đầu bếp nấu cháo nấm đơn giản cho cậu.
Thang Nhất Viên định tiếp nhận bát cháo, lại bị Lục Thành đoạt trước. Lục Thành cầm lấy thìa ở trong bát nhẹ nhàng quấy, múc một thìa cháo nấm hương, đưa tới bên miệng của cậu: "Há miệng."
"Tự em làm được."
Hai má Thang Nhất Viên đỏ lên muốn cầm lấy thìa, nhưng Lục Thành không buông tha, cố chấp nhìn cậu.
Cậu mím môi, đành phải ngoan ngoãn há miệng ra ăn cháo, đầu bếp nấu cháo rất mềm, cậu đã sớm đói bụng rồi, hương vị rất thơm ngon, cậu vươn đầu lưỡi liếm khóe môi, ăn xong, đôi mắt lại trông mong nhìn Lục Thành, muốn ăn miếng thứ hai.
Trong lòng Lục Thành mềm nhũn, bảo bối nhỏ ăn gì trông cũng rất đẹp, anh phải đút bữa sáng cho bảo bối cả đời!
Lục Thành đút cậu thêm mấy lần, Thang Nhất Viên đã hơi no, tốc độ ăn cũng dần chậm lại, cậu nhìn thấy bát mì hải sản cay xè của Trầm Thanh đối diện, nuốt nước miếng.
Trầm Thanh thích ăn cay, vì vậy mỗi lần hắn đến, quản gia đều chuẩn bị đồ ăn cay cho hắn, mùi thơm tỏa ra, trông ngon hơn nhiều so với món cháo nấm nhạt nhẽo của cậu.
Lục Thành nhìn thấy mong muốn trong mắt cậu, không khỏi cười trộm, bộ dạng thèm ăn của bảo bối nhỏ vẫn đáng yêu như vậy, đáng tiếc cậu chỉ vừa mới hạ sốt, cũng chưa thể cho cậu ăn đồ dầu mỡ, để sáng ngày mai làm cho cậu chút mì hải sản vẫn được.
Lục Thành lại đút thêm một ngụm cháo nữa vào miệng Thang Nhất Viên, giọng nói trong sáng: "Mai anh xuống bếp làm mì cho em ăn."
[ Đoạn này kiểu chơi chữ á mọi người, trong này "xuống mì" (xuống bếp làm mì) cũng có thể hiểu là phía dưới. Ở đây Viên Viên hiểu nhầm là Thành Thành muốn làm Viên Viên á.]
Thang Nhất Viên: ". . ."
Trầm Thanh: " . . ."
Trầm Thanh buông cái đũa trong tay mình xuống, trong vòng một tháng nữa hắn cũng không muốn ăn mì.
Hắn cùng Thang Nhất Viên lẳng lặng liếc nhìn Lục Thành, anh thật sự không phải là một Alpha đứng đắn.
Lục Thành bị hai người nhìn vậy thì ngây người, ánh mắt của hai người là như nào vậy? Thành Thành mất trí nhớ, cái gì Thành Thành cũng không biết.
Trên bàn cơm giữ sự trầm mặc quỷ dị một lúc, ba người cuối cùng cũng ăn xong, Trầm Thanh kiểm tra lại nhiệt độ cơ thể của Thang Nhất Viên , sau khi xác nhận không có vấn đề gì, hắn hẹn sáng mai đến kiểm tra lại cho Thang Nhất Viên, sau đó liền trốn đi.
Thang Nhất Viên vẫn chưa hoàn toàn bình phục, Lục Thành yên tâm cho bản thân nghỉ làm, ôm Thang Nhất Viên ngồi xem TV, trên bàn còn có đồ ăn nhẹ cùng hoa quả, sẵn sàng đút bảo bối nhỏ ăn bất cứ lúc nào.
Chương trình tạp kỹ của Thang Tam Viên vừa mới chiếu trên TV, cả hai tựa vào nhau say sưa xem một lúc.
Thang Tam Viên đã tham gia một chương trình tạp kỹ có chủ đề kinh dị. Bầu không khí kỳ quái và đáng sợ, với những bóng trắng thỉnh thoảng xuất hiện để dọa người, kèm theo đó là những bgm khủng khiếp, gây kinh hãi. Khách mời Omega tham gia cùng kỳ nấp sau Thang Tam Viên khóc thét chói tai, bản thân Thang Tam Viên rõ ràng cũng tái mặt vì sợ hãi, lại tự mình mạnh mẽ trấn an người phía trước, trong miệng nhắc: "Không phải sợ", cũng không biết là đang an ủi Omega kia, hay là an ủi chính mình.
Thang Nhất Viên đau lòng nhíu mày: " Từ nhỏ Tam Viên đã sợ ma quỷ nhất."
Lục Thành cầm một viên ô mai đút cho Thang Nhất Viên, nhìn TV thở dài một tiếng: "Giả Beta cũng không dễ dàng."
Chỉ cần không đề cập đến chuyện giả B này thì hai người vẫn là một cặp chồng chồng hòa thuận.
Thang Nhất Viên dùng sức cắn một miếng ô mai, không chút do dự cầm điều khiển chuyển sang kênh khác.
Lần này trên TV đang phát tin điện ảnh, mấy mỹ nữ đầy sức sống tuổi trẻ mặc bikini đánh bóng chuyền ở trên bãi cát
Ánh mắt Lục Thành nhìn thẳng vào TV, một lúc lâu sau cũng không có rời đi.
Thang Nhất Viên đen mặt nhìn anh, mỹ nữ rất xinh đẹp sao?
Lục Thành: "Nếu em không thích bikini màu trắng, lần sau anh sẽ mua một cái màu hồng nhạt, có lẽ em sẽ muốn mặc."
"Cút!"
Thang Nhất Viên lập tức đổi kênh khác, tránh xa bikini, tất cả đều khỏe mạnh.
Ở kênh đang truyền đến tiết mục, MC một bên nhảy nhót một bên dẫn dắt mọi người hát theo: "High quá đi, cảm giác cuộc sống đã đạt đến cao trào, cảm thấy đã đạt đến cả đỉnh cao của cuộc đời, thật chấn động, thật choáng ngợp,..." (Lời bài hát 好嗨呦)
Lục Thành: "Cao trào nào có dễ dàng như vậy, muốn lên đỉnh phải cần cố gắng."
Này, điều khiển đều đưa anh, tự anh xem.
Thang Nhất Viên ghét bỏ ném điều khiển cho anh, tự mình tránh sang một bên cầm điện thoại lên chơi trò chơi.
Ngay khi trò chơi bắt đầu, Lục Thành đã dựa vào như một âm hồn: "Chơi gì vậy?"
"Vương Giả Vinh Diệu, trong trí nhớ của anh có lẽ chưa chơi." Thang Nhất Viên vừa nói vừa dùng Lan Linh Vương hoàn thành triple kill.
Hai mắt Lục Thành sáng ngời, toàn bộ hứng thú chuyển qua trò chơi, tắt TV, đặt cằm trên vai Thang Nhất Viên xem cậu chơi game.
Thang Nhất Viên tập trung vào việc dùng Lan Linh Vương đi rừng gϊếŧ người, động tác mạnh mẽ của cậu khiến Lục Thành liên tục sợ hãi.
Sau khi Thang Nhất Viên thắng một ván, Lục Thành háo hức cầm điện thoại của cậu: "Anh cũng muốn chơi."
Mắt Thang Nhất Viên sáng lên trong chốc lát, trước khi Lục Thành mất trí nhớ, mỗi khi Thang Nhất Viên tìm anh để chơi game với anh, anh đều không chịu chơi cùng Thang Nhất Viên, anh nói trình độ của anh quá cao, sợ Thang Nhất Viên sẽ cản trở anh.
Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội chơi trò chơi với đại lão trong truyền thuyết, Thang Nhất Viên đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này, lập tức cao hứng giải thích luật chơi cho anh, sau đó cùng anh lập đội, chờ đợi đại lão dẫn dắt!
(*) Đại lão: trong game thì để chỉ người có lv cao hoặc rank cao.
Rốt cuộc, Lục Thành bị mất trí nhớ, Thang Nhất Viên lo lắng anh không hiểu rõ luật chơi nên trong ván đầu tiên, cậu đã chọn một tướng ở vị trí support là Thái Văn Cơ, người có nhiệm vụ bổ sung máu cho đồng đội còn cậu vẫn chọn tướng sát thủ Lan Linh Vương.
"Anh sẽ bảo vệ em!" Lục Thành tràn đầy khí thế, dùng Thái Văn Cơ đi phía sau Thang Nhất Viên đến khu vực rừng, anh tự động có ý thức giúp đỡ Thang Nhất Viên đi rừng, và sau đó... anh giật được chiếc bùa đỏ đầu tiên.
Thang Nhất Viên sửng sốt một chút, vừa tiếp tục đi rừng, lại vừa giải thích luật chơi lại cho anh.
Lục Thành nghe được liên tục gật đầu, sau đó lại tiếp tục cầm bùa xanh**
[*Bùa đỏ: 1 thuật ngữ trong VGVD, khi lấy được bùa đỏ, người lấy được khi tung ra các đòn đánh có thể làm chậm mục tiêu, đồng thời có kèm theo hiệu ứng đốt cháy gây 21-50 sát thương.
**bùa xanh:1 thuật ngữ trong VGVD, khi lấy được bùa xanh, người chơi giảm 20% thời gian hồi chiêu, phục hồi 2% năng lượng (mana) mỗi giây.
Chú ý: Support chỉ có nhiệm vụ tạo lá chắn bảo vệ, đỡ sát thương, tăng chỉ số sát thương, tốc độ hoặc phục hồi máu cho đồng bọn, nên ko cần bùa xanh bùa đỏ gì để tấn công cả.]
Lục Thành: ". . .Không khống chế được."
Anh nói anh không phải cố ý đi!
Bên rừng của mình đều không có cả hai cái bùa, Thang Nhất Viên đành phải đến rừng của địch cướp, Lục Thành tiếp tục đi theo.
Thang Nhất Viên vừa mới cướp được một cái bùa đỏ, thì đụng phải thích khách của địch.
"Để chồng bảo vệ em!" Lục Thành hô to một tiếng, một bên dùng Thái Văn Cơ thêm máu một bên nhằm vào thích khách phía đối diện, dũng cảm, không sợ hãi, tư thế tiêu sái...Sau khi hi sinh anh dũng, thích khách đối diện ngay cả một giọt máu cũng không mất.
[Nhắc lại cho mn là Support rất nà íu đúi chỉ có nhiệm vụ bảo vệ và hồi máu thôi nhưng anh Thành cứ lao đầu vào chiến với địch nên ngỏm ngay  :)  ]
Thật sự rất cám ơn anh!
Thang Nhất Viên cầm Lan Linh Vương tiến lên, một lát sau thích khách đầy máu ở phía đối diện đã ngã lăn ra đất.
Lục Thành: ". . ."
Một ván này, cho dù Thang Nhất Viên có liên tiếp năm lần vô địch thế giới cũng không thể cứu vớt Lục Thành cản trở.
Sau khi Thái Văn Cơ lại lao đến tháp địch một lần nữa, vượt qua tháp để gϊếŧ, rồi chết một cách vinh quang, cuối cùng xạ thủ (AD) không thể không chửi rủa:" Cái đồ ngu này, mẹ nó chứ có phải mày chuyên đưa đồ ăn không hả? Vậy nên mới bắn gà như vậy?"
[Đồng âm nha mọi người, giải thích mấy cái thuật ngữ mệt quá ko còn sức để giải thích cái này nữa ]
Lục Thành không nhận ra mình bị mắng, Thang Nhất Viên đã nhanh chóng gõ xong: "AD rác rưởi, nhìn lại mình đi!"
Anh chồng dù có gà đến mấy cũng không đến lượt mấy người mắng, hừ!
Cục diện này không thể tránh thoát khỏi việc bị thua, sau khi Thang Nhất Viên cùng Lục Thành đánh thêm hai ván, rốt cuộc cũng bỏ điện thoại xuống.
Dù thế nào cũng không nghĩ tới, đại lão là cái tên lừa bịp!
Hiện tại cậu có thể xác định, trước kia Lục Thành không muốn chơi cùng cậu, không phải bởi vì anh quá lợi hại, mà là bởi vì anh chơi quá tệ!
Thang Nhất Viên nhìn bản thân rớt hết ngôi sao này đến ngôi sao khác*, đau lòng đến rỉ máu, dứt khoát từ bỏ, cho Lục Thành tiếp tục chơi.
(*)ngôi sao trên Rank của VGVD.
Lục Thành vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại thích thú, thúc giục: "Mau lên, vòng này nhất định sẽ carry mọi người!"
(*)Carry: Tướng gánh team về cuối game. Có nghĩa là những tướng cần trang bị để có sức mạnh giai đoạn sau trận đấu, đầu game cần farm nhiều để có vàng.
Em không tin!
Thang Nhất Viên dựa vào ghế sô pha, xoa xoa trán, yếu ớt nói: "Em ... đau đầu, em phải nghỉ ngơi ..."
Cậu thật sự vừa đau đầu vừa tức giận!
Lục Thành nhớ tới Thang Nhất Viên còn đang ốm, liền nhanh chóng cầm một cái chăn nhỏ đắp lên đùi cậu, tay rót thêm một chén nước nóng để lên tay cậu, cuối cùng ấn đầu cậu lên vai anh: "Em nghỉ ngơi đi, anh đi thăng cấp, chờ lúc em khỏi hẳn, anh sẽ chơi cùng em! "
...Ngài hãy thoát khỏi rank Đồng đi đã.
Thang Nhất Viên tựa vào vai Lục Thành, nhàm chán lướt điện thoại, nhấp vào blog chính thức của những người hâm mộ Thang Tam Viên và kiểm tra hành trình gần đây của Thang Tam Viên. Nhân tiện, giúp em trai minh tinh của mình bình luận, bỏ phiếu, phản hắc, còn đẩy cả top hashtag trên weibo.
Cậu lướt bài, phát hiện Thang Tam Viên vừa thêm một cái siêu thoại CP đang rất hot, nhấn vào thấy toàn là tin tức của cậu và một minh tinh đang nổi khác, các fan đang ầm ầm kéo hashtag, Thang Nhất Viên tự kiểm điểm lại bản thân mình. Dạo gần đây cậu quá thiếu sự quan tâm đến em trai, đến mức mà nó có cả tai tiếng tình cảm cũng không hề hay biết.
(*) Siêu thoại: những bài viết trong một group mạng xã hội nói về các nhân vật nổi tiếng, có tính đề tài và độ thảo luận cao, hấp dẫn nhiều người tham gia "hóng".
Cậu tùy ý nhấn follow siêu thoại này, bình thường không có việc gì làm ngồi gặm cẩu lương của em trai cũng rất thoải mái đó nha!
Thang Nhất Viên lướt bài, cái lỗ tai cũng không có nhàn rỗi, Lục Thành ghé vào lỗ tai cậu hét liên tục.
"Vị anh hùng này, tôi sẽ thêm máu cho anh, anh chạy cái gì! tôi đuổi theo đến kiệt sức rồi."
Thang Nhất Viên liếc mắt một cái, ồ, người chạy chính là Trình Trảo Kim, có thể vừa chạy vừa đánh còn có thể vừa hồi máu.
"Không nên! A! Đồng đội sao lại chết hết! Chỉ còn ta cô độc mà sống vinh quang"
Thang Nhất Viên lại liếc liếc mắt nhìn, ồ, đồng đội còn đang đánh, Thái Văn Cơ phát ra một đại chiêu sau đó lảo đảo chạy mất, tư thế chạy trốn thật sự rất đáng yêu.
Một lúc sau, giọng hát của Lục Thành vang lên từ trong biệt thự: "Thật high quá, tôi cảm thấy cuộc đời đã đến cao trào ..."
Thang Nhất Viên im lặng liếc nhìn anh. Này...Anh sẽ bị đồng đội đập chết tiếp tục chơi như thế này đó!
Lục Thành hãm hại đồng đội cả buổi chiều, cuối cùng bởi vì bị báo cáo quá nhiều, cấm thi đấu trong tám giờ.
Ôi! Thế giới cuối cùng cũng im lặng.
----------------------------------------------
(Nguồn định nghĩa từ siêu thoại: https://bloganchoi.com/thuat-ngu-cbiz-thuong-gap-ban-nen-nam-long-khi-du-cbiz/#:~:text=Si%C3%AAu%20tho%E1%BA%A1i%3A%20nh%E1%BB%AFng%20b%C3%A0i%20vi%E1%BA%BFt,ng%C6%B0%E1%BB%9Di%20tham%20gia%20%E2%80%9Ch%C3%B3ng%E2%80%9D.)
À tướng anh Thành chơi đây nha mng =))

Chương này edit+beta mệt xỉu, nhưng công lớn nhất thuộc về beta, huhu cảm ơn beta của tui nhiều lắm T w T
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.