Chương trước
Chương sau
Thật ra Thịnh Sầm cũng không đi quá xa, ở con phố bên cạnh.

Lúc Thang Thất Viên đuổi tới, Thịnh Sầm đã dẫn theo một nhóm người, chuẩn bị gây chiến với một nhóm người khác.

Hai nhóm người này có người cầm gậy gỗ, còn có người cầm gạch, đám người ai nấy cũng mang dáng vẻ hung dữ khiến Thang Thất Viên kinh hồn bạt vía.

Thịnh Sầm đứng ở phía trước, miệng ngậm điếu thuốc, hai tay đút trong túi, tên thủ lĩnh của nhóm đối diện không biết đang nói gì, vẻ mặt của Thịnh Sầm mất kiên nhẫn, xem ra là không hề nghe đối phương nói, dường như lúc này hắn chỉ muốn đánh một trận thật sảng khoái, nguyên nhân hay quá trình không quan trọng.

Thang Thất Viên núp trong góc tường nghe lén, thủ lĩnh nhóm đối diện như được gọi là Lí ca, hình như hai bên đang tranh cãi vì chuyện chơi bóng rổ.

Cậu do dự một lúc, nghiêng nửa người ra ngoài góc tường, nhỏ giọng hô lên: "Thịnh Sầm, không được đánh nhau!"

Thịnh Sầm nghe thấy giọng nói thì quay người lại, nhìn thấy cậu thì vẻ mặt hắn cứng đờ trong chốc lát, lấy điếu thuốc trong miệng ra, cau mày nói: "Sao cậu lại tới đây? Quay về nhanh đi."

Tất cả đều quay đầu lại nhìn về phía Thang Thất Viên, không biết Omega nhỏ này chui ra từ đâu, Lí ca nheo mắt quan sát, chế nhạo: "Đánh nhau còn mang theo cả Omega đến, không sợ dọa cậu ta ngất xỉu sao."

Ở trong suy nghĩ của mọi người, Omega đều yếu đuối và nhát gan, không thể chịu được cảnh tượng đẫm máu như vậy.

Thịnh Sầm dập tắt điếu thuốc, quay về phía Lí ca, cười lạnh: "Muốn đánh thì nhanh đánh đi, bớt nói nhảm!"

Dường như Lí ca cũng không biết thân phận của Thịnh Sầm, lúc này bị chọc giận, rống to: "Tao thấy mày đang tìm chết!"

Đám người ở cả hai phía bắt đầu cãi nhau ầm ĩ, không khí hết sức căng thẳng, gần như sắp lao vào choảng nhau, đột nhiên nghe thấy một giọng nói lớn vang lên phía sau họ: "Đánh nhau là không đúng!"

Sau khi Thang Thất Viên đứng ra hét lên, liền thở hổn hển, bàn tay nắm chặt vì sợ hãi, ở đây có rất nhiều Alpha và Beta, bản năng của Omega khiến cậu muốn lùi bước.

Lí ca đang tức giận, nghe thấy âm thanh đó lập tức ngẩng đầu trừng mắt về phía Omega vừa phá đám.

Hắn ta đi tới túm cổ áo của Thang Thất Viên, quan sát Thang Thất Viên một lượt từ trên xuống dưới, vẻ mặt hung ác nói: "Thứ vật nhỏ này mày từ đâu chui ra vậy? Còn dám lắm miệng tao sẽ đánh chết mày!"

Cánh tay của hắn ta to bằng bắp đùi của Thang Thất Viên, Thang Thất Viên không hề nghi ngờ lời nói của hắn, nhưng còn chưa kịp thấy sợ, tên Lí ca này vừa dứt lời, đã bị người ở phía đằng sau dùng một sức lực lớn vật hắn ta qua vai ném xuống đất, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.

"Mày còn dám động vào cậu ta xem?"

Thịnh Sầm từ trên cao nhìn xuống Lí ca, con ngươi đen sâu không thấy đáy của hắn trông vừa lạnh lẽo vừa mạnh mẽ, Lí ca cảm thấy sợ hãi trong vô thức, cách Thịnh Sầm ném hắn ta vừa nãy, vừa nhìn đã biết là có luyện tập qua, nếu thật sự đánh nhau, chỉ sợ hắn ta không có chút cơ hội thắng nào.

"Nó là Omega của mày?" Lí ca ôm cái đùi đau, không có tự tin hỏi, dục vọng chiếm hữu của Alpha đối với Omega của mình đều cực kỳ mãnh liệt, nếu Omega này thật sự thuộc về Thịnh Sầm, vậy cũng không khó giải thích lí do Thịnh Sầm nổi giận đùng đùng như vậy.

"Cậu ta là bạn ngồi cùng bàn của tao." Thịnh Sầm hoạt động cổ tay, từng bước đến gần hắn.

"Ngồi, ngồi cùng bàn?" Lí ca nhìn hai người bạn cùng bàn tốt của tinh tế, không nói nên lời.

Thịnh Sầm đến ngày càng gần, hắn ta bất giác run rẩy, cảm giác áp bức vô thức tỏa ra từ cơ thể Thịnh Sầm khiến hắn ta hiểu rằng mình vốn không phải là đối thủ của Thịnh Sầm, ngay lúc hắn ta đang nghĩ nên chạy trốn như thế nào, chỉ thấy Omega ngồi cùng bàn kia kéo tay Thịnh Sầm, nghiêm túc nói: "Thịnh Sầm, không được đánh nhau!"

Thịnh Sầm dừng dộng tác, bực tức quay đầu nhìn về phía Thang Thất Viên: "Chuyện của tôi không cần cậu quan tâm."

Thang Thất Viên nghe hắn nói như vậy, trong đôi mắt trong veo tràn đầy lửa giận, cậu không chút sợ hãi tiếp tục kéo tay Thịnh Sầm, kiên quyết nói: "Cậu cùng rời đi với mình đi."

Cậu dùng tất cả sức mạnh nắm chặt tay Thịnh Sầm không buông, Thịnh Sầm cau mày nhìn cậu, sau một lúc lâu thì phát ra một tiếng thở dài, đầu hàng buông bàn tay đang nắm chặt ra, xoay người túm áo cậu rời đi.

Trong thoáng chốc Lí ca thở phào nhẽ nhõm, lau mồ hôi trên trán.

"Thịnh ca! Còn muốn đánh nữa hay thôi?" Đám người đi theo Thịnh Sầm nhìn hắn đột nhiên rời đi, cảm thấy sửng sốt.

"Tan đi!" Thịnh Sầm bực bội hô một tiếng, rồi không nói gì nữa mang theo Thang Thất Viên rời đi.

Thang Thất Viên bị Thịnh Sầm kéo đi nên đi đứng loạng choạng, nhưng nhìn vẻ mặt Thịnh Sầm thật sự quá xấu, cậu cũng không vùng vẫy, cho đến khi bước ra khỏi ngã tư, cuối cùng Thịnh Sầm mới buông cổ áo cậu ra.

Cậu cúi đầu chỉnh trang lại quần áo, ngẩng đầu cẩn thận quan sát vẻ mặt Thịnh Sầm, vươn hai ngón tay kéo ống tay áo Thịnh Sầm quơ qua quơ lại, "... Anh Sầm?"

"..." Thịnh Sầm rũ mắt nhìn cậu, ánh mắt lạnh lùng, nhưng trong lòng lại có chút kinh ngạc, vậy mà mọt sách con còn biết dỗ dành người khác? Khỏi nói, lửa giận của hắn đúng là đã tiêu tan một phần nhỏ.

Nhưng hắn không nhúc nhích, chỉ khoanh tay, vẻ mặt tối sầm nhìn Thang Thất Viên, hắn muốn xem nhóc mọt sách con này có thể nghĩ ra biện pháp nào khác để dỗ hắn vui nữa, nhưng nếu không nghĩ ra được, để cậu ta gọi "Anh Sầm" thêm vài lần nữa cũng được.

Thang Thất Viên thấy Thịnh Sầm bất động, cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc khuyên nhủ: "Anh Sầm, dựa vào việc đánh nhau để phát tiết cảm xúc là không đúng, ngày mai là cuối tuần, cậu theo mình đi ra ngoài chơi đi, ra ngoài thư giãn, tâm trạng sẽ dễ chịu hơn."

"Đi theo cậu ra ngoài chơi sao? Cậu cũng biết đi chơi sao?" Thịnh Sầm nghi ngờ nhóc mọt sách con này chỉ biết học thôi.

"Đương nhiên." Thang Thất Viên thấy mình bị nghi ngờ, không vui vỗ ngực: "Ngày mai cậu cứ nghe theo sắp xếp của mình, mình đảm bảo sẽ cho cậu chơi thật vui vẻ, không còn chút muộn phiền nào."

"Nói mà không biết ngượng." Thịnh Sầm khẽ cười, hắn cảm thấy phương thức giải trí của nhóc mọt sách con nhiều lắm là đi thư viện hoặc đi xem phim điện ảnh.

"Cuối cùng cậu có đi hay không?" Đôi mắt tròn xoe của Thang Thất Viên trừng hắn, "Bởi vì cậu là bàn ngồi cùng mình, nên mình mới lãng phí thời gian học tập của mình để ra ngoài chơi với cậu đó."

"Đi." Thịnh Sầm nhếch môi, đưa tay xoa đầu cậu, xoay người rời đi, "Buổi sáng ngày mai tôi sẽ đi đến dưới tầng nhà cậu đón cậu."

"Cậu không được tự lái xe!" Thang Thất Viên nhìn bóng lưng hắn hô lên.

"Biết rồi." Thịnh Sầm mất kiên nhẫn xua tay, chờ đến sinh nhật thứ mười tám của hắn, hắn sẽ nhanh chóng đi lấy bằng lái xe, nếu không sẽ bị nhóc mọt sách con này cằn nhằn tới chết.

Sáng hôm sau, khi Thịnh Sầm đến dưới tầng nhà Thang Thất Viên, Thang Thất Viên đã cầm theo túi lớn túi nhỏ đứng đợi sẵn ở ven đường.

Thịnh Sầm xuống xe giúp cậu mang đồ lên xe, không nhịn được hỏi: "Mang theo nhiều đồ như vậy làm gì?"

"Cơm trưa." Thang Thất Viên suy nghĩ một chút, "Còn có những thứ khác."

"Cơm trưa thì tìm đại một nhà hàng để ăn là được rồi mà?" Thịnh Sầm không để tâm nói.

"Nơi mà chúng ta đang đến không có nhà hàng nào gần đó cả."

Thịnh Sầm dừng động tác, tại sao hắn lại có một dự cảm không lành, ở chỗ nào mà ngay cả một cái nhà hàng cũng không có?

Khi hắn nhìn thấy tài xế đi theo tuyến đường do Thang Thất Viên chỉ, nhìn số lượng người bên đường ngày càng ít đi theo thời gian, ý nghĩ của hắn càng được khẳng định.

"Rốt cuộc là chúng ta đang đi đâu?" Hắn nhìn thấy khung cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ.

"Bờ sông."

"Đi ra bờ sông làm cái gì?"

"Câu cá đó." Thang Thất Viên nhìn hắn với vẻ đương nhiên.

"..." Thịnh Sầm nghẹn họng, nhìn Thang Thất Viên, không nói nên lời, "Câu cá?"

Hiện tại hắn về nhà còn kịp không?

Khi Thịnh Sầm ngồi bên bờ sông, gió lạnh thổi qua, cầm cần câu trên tay, trên đầu đội chiếc mũ rơm do Thang Thất Viên chuẩn bị, hắn không khỏi thấy nghi ngờ mình bị cái gì ám, vậy mà lại không dành những ngày cuối tuần đẹp đẽ để ngủ nướng, mà lựa chọn tin tưởng lời nói của nhóc mọt sách con này, ra ngoài "chơi" với cậu ta!

Thang Thất Viên nhìn hắn vẫn ngồi bất động, cho rằng hắn bị cảnh đẹp nơi này hấp dẫn, không khỏi cảm thấy mình rất có thành tựu mỉm cười, cậu tin rằng sau ngày hôm nay, nhất định bạn cùng bàn của cậu sẽ có thể cởi bỏ khúc mắc, bắt đầu học tập chăm chỉ, tích cực và nỗ lực hướng về phía trước.

Cậu đưa cốc giữ nhiệt cho bạn cùng bàn, nhìn đôi môi có chút khô khốc của hắn rồi nói: "Uống chút nước đi."

Thịnh Sầm bình tĩnh, không nói nên lời cầm cốc giữ nhiệt lên uống một ngụm, sau khi hắn uống xong, cảm thấy có chút ngọt, khi cúi đầu xuống thì thấy táo đỏ và kỷ tử nổi lềnh bềnh trong cốc giữ nhiệt.



"..." Thịnh Sầm tối sầm mặt đặt nắp cốc giữ nhiệt lên, vừa ngẩng đầu lên, thì thấy ông lão cũng đang câu cá ở bên bờ đối diện nở một nụ cười hiền lành với hắn, sau đó nhìn cốc giữ nhiệt trong tay hắn, giơ ngón tay cái lên, ông lão đưa tay vuốt bộ râu bạc trắng của mình, vẻ mặt như muốn nói "Anh bạn còn trẻ tuổi mà đã biết cách giữ gìn sức khỏe như vậy, thật sự có phong thái của một ông già".

Thịnh Sầm không muốn đối mặt với ánh mắt hài lòng của ông lão nữa, liền che vành mũ lại, quay đầu trừng Thang Thất Viên: "Đây là cách có thể thả lỏng tâm trạng mà cậu nói?"

Thang Thất Viên ngồi bên cạnh hắn, trong tay cầm cần câu, vì sợ cá dưới sông bị dọa chạy mất nên nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, câu cá có thể giúp cậu tĩnh tâm, có thể rèn luyện ý chí và tính cách, Thịnh Sầm, hiện tại cậu nên tĩnh tâm và tận hưởng thật tốt, đồng thời cảm nhận sức mạnh chữa lành của thiên nhiên."

Thịnh Sầm nghe thấy xưng hô của cậu thì hơi nhướng mày, "Ngày hôm qua còn gọi tôi là anh Sầm, nhanh như vậy đã hết gọi anh Sầm rồi?"

Ánh mắt trời xuyên qua những khẽ hở của cành cây chiếu vào khuôn mặt Thang Thất Viên, cậu đưa tay che nắng, giọng điệu dịu dàng: "Anh Sầm, chỉ là cách xưng hô mà thôi, cái đó không quan trọng, quan trọng là... cậu phải điều chỉnh tâm trạng của mình, tận hưởng quá trình câu cá."

Thịnh Sầm không cảm thấy quá trình câu cá nhàm chán có gì đáng để hưởng thụ, hắn mím môi, nói: "Tôi đói."

Thang Thất Viên nghiêng người, ném túi đồ ăn vặt bên cạnh cho hắn.

Thịnh Sầm mở túi ra nhìn, bên trong có bánh quy Jiangzhong Hougu, sữa óc chó, cháo dinh dưỡng, vitamin kẹo dẻo...











"..." Lẽ ra hắn không nên hy vọng vào đồ ăn vặt do nhóc mọt sách con mua mới phải.

Hắn không khỏi nghi ngờ đây thực chất là một chuyến dã ngoại dưỡng sinh.

"Còn món nào khác không?"

Thang Thất Viên nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Còn có cơm nắm và trứng cuộn do mình làm."

"Cậu còn biết nấu cơm?"

"Chỉ biết làm hai món đơn giản này thôi."

"Lấy ra đây." Thịnh Sầm đưa tay ra.

Thang Thất Viên lục lọi trong túi một lúc rồi đưa cho hắn hai hộp giữ nhiệt, "Có thể cậu sẽ không thích mùi vị đồ ăn mình làm."

Thịnh Sầm không chút do dự mở hộp giữ nhiệt ra, vốn tưởng rằng món trứng Thang Thất Viên làm sẽ giống mấy kiểu trứng cuộn trái tim hay thứ gì đó tương tự, dù sao Omega cũng thích dụng tâm vào những chuyện như này, nhưng khi vừa mở ra, hắn lại nhìn thấy, món trứng cuộn của Thang Thất Viên thật sự chỉ là món trứng cuộn được cắt gọn gàng rồi đặt vào hộp giữ nhiệt.

Hắn mở một hộp giữ nhiệt khác, những viên cơm nắm do Thang Thất Viên làm có chút cầu kỳ, các Omega khác thường thích dán những hình mặt cười trên cơm nắm, trên cơm nắm của Thang Thất Viên ... có dán một cái băng đô "cố lên" trông cực kỳ bắt mắt.

Thịnh Sầm lấy ra một viên cơm nắm nhét vào trong miệng, hắn thật sự không nên ôm hy vọng gì với nhóc mọt sách con này.

*trứng cuộn tưởng tượng



*thực tế =))



*cơm nắm tưởng tượng



*thực tế



=)) Mắc gì tự tưởng tượng rồi thất vọng zậy???

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.