Chương trước
Chương sau
Thịnh Sầm nghe Thang Thất Viên giảng xong bài, lại bị Thang Thất Viên theo dõi việc làm bài tập, tiếp tục viết đến chín giờ rưỡi, vẫn chưa dừng lại, đã rất lâu rồi hắn mới nghiêm túc làm bài tập như vậy, không khỏi vừa viết vừa thở dài bất lực.

Hắn nhìn thoáng qua Thang Thất Viên, thật sự có chút không kiên nhẫn với việc viết, hắn dùng bút gõ nhẹ vào cuốn sách trước mặt Thang Thất Viên, hỏi: "Còn phải làm đến bao giờ?"

Thang Thất Viên ngẩng đầu nhìn đồng hồ, "Tiếp tục viết thêm mười lăm phút nữa đi, mười giờ thì đi ngủ, ngày mai thức dậy lúc sáu giờ, như vậy ngủ vừa đủ tám tiếng."

Thịnh Sầm ném cây bút đi, buồn bực vò tóc: "Kỳ thi tiếp theo cậu muốn tôi đạt bao nhiêu điểm?"

Thang Thất Viên nghĩ về thành tích cực kỳ thảm thương của bạn cùng bàn, chìa một ngón tay ra quơ quơ.

"Một trăm điểm?" Thịnh Sầm nhướng mày.

"Mỗi môn mười điểm đi."

Thang Thất Viên thở dài, cảm thấy bạn ngồi cùng bàn có suy nghĩ thật viển vông.

Thịnh Sầm: "..." Nếu không phải ánh mắt của Thang Thất Viên quá chân thật, Thịnh Sầm thật sự cảm thấy Thang Thất Viên đang cố ý cười nhạo hắn.

Hắn nhíu mày, bàn tay lớn vung lên, nói vô cùng chắc chắn: "Được rồi, lần tới tôi sẽ cho cậu mười điểm mỗi môn, bây giờ hãy nhanh chóng đi ngủ đi."

Thang Thất Viên nghĩ, gật đầu đồng ý, bạn ngồi cùng bàn có thể tự tin như vậy cũng là chuyện tốt, học tập phải tiến hành từng bước một, không nên thúc ép bạn cùng bàn quá mức, càng không thể đả kích sự nhiệt tình của cậu ấy.

"Được rồi, bạn học Thịnh, nhưng học tập không phải chuyện một sớm một chiều, cậu phải duy trì thái độ học tập nghiêm chỉnh."

"Cậu gọi mẹ tôi là dì, gọi anh tôi là anh, sao lại gọi tôi là bạn học Thịnh?" Thịnh Sầm nhướng mày, trong mắt hiện lên chút không vui, vì sao hắn lại cảm thấy mình mới là người ngoài?

Thang Thất Viên lộ vẻ khó xử, do dự một chút rồi hỏi: "Vậy tôi gọi cậu... Sầm Sầm?"

Thịnh Sầm mím khóe miệng, lạnh lùng nói: "Gọi anh Sầm."

"Sinh nhật của cậu cũng không chắc lớn hơn mình." Thang Thất Viên không muốn gọi cho lắm, trong nhà cậu đã có sáu người anh, thật sự không muốn gọi bạn cùng bàn là anh nữa.

"Sinh nhật của cậu là bao giờ?" Thịnh Sầm hỏi.

"Ngày 8 tháng 10."

Vẻ mặt Thịnh Sầm khẽ động, cũng sắp tới sinh nhật của Thang Thất Viên rồi.

"Sinh nhật của tôi vào tháng 1, lớn hơn cậu."

"Ồ." Thang Thất Viên thu dọn đồ đạc, đứng dậy, giả vờ như không nghe thấy, "Tôi đi tắm."

Thịnh Sầm nhìn cậu chạy đi, khẽ cười, không tiếp tục ép cậu nữa, đi đến tủ tìm một chiếc áo phông ngắn tay và quần đùi chưa mặc rồi đưa cho cậu: "Tắm xong hãy mặc cái này đi."

Thang Thất Viên nhận đồ, cúi đầu nhìn thoáng qua, trên quần áo vẫn còn nguyên mác, vừa nhìn đã biết là đồ mới, cậu gật đầu rồi ôm quần áo vào phòng tắm.

Thang Thất Viên tắm rửa xong, tháo nhãn mác trên quần áo ra rồi mặc vào, quần áo của Thịnh Sầm hơi rộng so với cậu, sau khi mặc vào cảm thấy có chút trống trải.

Thang Thất Viên mở cửa ra, Thịnh Sầm đang ngồi trên sô pha đắp chăn, hắn ngẩng đầu nhìn cậu, liền có chút giật mình, ánh mắt rơi vào trên cánh tay và đôi chân gầy trắng nõn của Thang Thất Viên, lúc này, hắn mới chợt nhận ra đêm nay hắn ở cùng một phòng với Omega, biểu tượng cho cái gì.

Hắn chợt cảm thấy có chút không chắc chắn liệu mình có thực sự thực hiện được điều mình vừa đồng ý với mẹ hay không.

"Sao vậy?" Thang Thất Viên không khỏi cảm thấy có chút lo lắng khi nhìn vào đôi mắt đang dần tối lại của Thịnh Sầm nhìn về phía mình.

Thịnh Sầm định thần lại, nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng của cậu, bỗng nhiên sinh ra ý nghĩ muốn trêu chọc cậu, hắn bước từng bước lại gần Thang Thất Viên, ánh mắt nguy hiểm híp lại.

Thang Thất Viên nhìn thấy hắn càng ngày càng gần, không hiểu sao cảm thấy tim mình đập kịch liệt, cậu lùi lại từng bước một, cho đến khi chạm vào tường mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn Thịnh Sầm, lắp bắp hỏi: "Làm, làm gì vậy?"

Thịnh Sầm chống tay sang hai bên Thang Thất Viên, vây cậu vào khoảng không gian chật hẹp giữa hắn và bức tường, giả vờ hung hãn nói: "Gọi anh!"

Thang Thất Viên ngây người chớp mắt, "Hả?"

"Không gọi sẽ không cho cậu ngủ." Thịnh Sầm rất có tư thế nếu mà cậu không gọi thì hắn sẽ không bỏ qua.

"... Bạn học Thịnh, mình cảm thấy cậu có chút ngây thơ."

Thang Thất Viên cảm thấy chỉ có trẻ con mới thích được mọi người gọi hắn là anh, vì cách cư xử trẻ con này của Thịnh Sầm mà sự căng thẳng vừa rồi của cậu đều tan biến.

"Hử?" Sắc mặt Thịnh Sầm tối sầm.

Thang Thất Viên đưa tay lên miệng ngáp một cái, cậu thực sự buồn ngủ, lúc này, nếu là ở nhà thì cậu đã ngủ rồi, "Được rồi, anh Sầm."

Thịnh Sầm thay đổi sắc mặt, nhìn cậu thấp giọng nói: "Gọi lần nữa."

"Anh Sầm... Mình muốn đi ngủ." Âm thanh mềm mại vang lên, Thang Thất Viên chớp mắt ngẩng đầu nhìn Thịnh Sầm, vì buồn ngủ mà trong mắt cậu bao phủ một tầng hơi nước mỏng, giọng điệu khi nói chuyện giống như đang làm nũng.

Trong lòng Thịnh Sầm mềm nhũn, cúi đầu nhìn khuôn mặt cậu gần trong gang tấc, hơi thở của cậu nhẹ nhàng phả vào cằm Thịnh Sầm, mang theo hương vị ngọt ngào.

Vào lúc Thang Thất Viên gọi "anh Sầm", giọng nói mềm mại nghẹn lại, mang theo chút âm mũi, nghe đặc biệt dễ chịu trong tai Thịnh Sầm.

Thịnh Sầm vội vàng dời mắt, không nói một lời xoay người bước vào nhà tắm, trong nhà tắm vẫn còn lưu lại hơi nóng khi sau khi Thang Thất Viên tắm rửa, hắn không khỏi cảm thấy hơi khó thở, đưa tay bật nước lạnh, dòng nước lạnh lẽo chảy xuống người, hắn mới cảm thấy thoải mái hơn chút.

Thang Thất Viên nhìn Thịnh Sầm đột nhiên rời đi, không khỏi ngẩn người, bĩu môi, bạn cùng bàn thực sự hỉ nộ vô thường, cậu không chịu gọi "anh", bạn cùng bàn không vui, cậu gọi" anh", ngược lại vẻ mặt của bạn cùng bàn càng khó coi hơn, đúng là khiến người ta nghĩ không ra, xem ra việc phải sống chung với bạn cùng bàn như thế nào thật sự là một môn học cần lượng kiến thức rất sâu sắc, cậu phải nghiên cứu kỹ hơn mới được.

Cậu vuốt thẳng lại mái tóc rối bù sau khi gội đầu, xoay người nhào lên chiếc giường lớn, dụi má vào chiếc gối mềm mại, tuy rằng Hạ hoàng hậu đã đổi vỏ gối và vỏ chăn mới, nhưng trên giường vẫn lưu lại chút mùi hương của Thịnh Sầm, mùi hương dịu nhẹ không hề khó ngửi, ngược lại còn hơi dễ chịu, Thang Thất Viên thấy mùi hương này giống như một chai xịt thơm phòng.

Sau khi Thịnh Sầm bước ra khỏi phòng tắm, đã thấy cả người Thang Thất Viên đang vùi trong chăn bông mềm mại, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn lộ ra ngoài dựa vào gối đầu của hắn trông lại càng nhỏ hơn.

Thịnh Sầm khẽ cười, đi đến bên tường tắt đèn trong phòng, dựa vào ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào, đi đến ghế sô pha nằm xuống.

Hắn nằm trên sô pha một lúc, nhưng lại không hề cảm thấy buồn ngủ, khuôn mặt khiến người khác chán ghét của Thịnh Liên lúc ban ngày hiện lên trong đầu hắn, hai khuôn mặt ghê tởm của cha hắn và phu nhân Trăn Vi cũng lần lượt hiện lên trong đầu.

Sắc mặt hắn dần dần tối sầm như màn đêm, hắn rất muốn đứng dậy đi hút một điếu thuốc, nhưng nhìn thoáng qua Thang Thất Viên đang nằm trên giường, lại bỏ ý nghĩ đó đi, trở mình trên sô pha.

"Không ngủ được à?" Thang Thất Viên đột nhiên lên tiếng trong màn đêm tối.

Thịnh Sầm dừng động tác xoay người lại, "Là tôi đánh thức cậu sao?"

"Không đâu." Trong giọng nói của Thang Thất Viên mang theo chút ngái ngủ mềm mại, "Mình vẫn chưa ngủ."

Tuy rằng cậu rất buồn ngủ, nhưng dù sao đây cũng là một nơi xa lạ, cậu cũng không dễ ngủ như vậy.

"Nhanh ngủ đi, tôi không làm ồn nữa." Thịnh Sầm nhỏ giọng nói, không tiếp tục xoay người nữa.

Thang Thất Viên im lặng một lúc, hỏi: "Bạn học Thịnh, nếu cậu cũng không ngủ được, tôi đọc Bát vinh bát sỉ cho cậu nghe nhé?"

"Bát vinh bát sỉ?"

"Ừm, lúc tôi không ngủ được sẽ đọc bài này, chỉ một lúc sau là ngủ thiếp đi."

Thịnh Sầm trầm mặc một lát: "Tùy cậu."

Thang Thất Viên hắng giọng, thật sự bắt đầu đọc thuộc lòng, "Lấy yêu tổ quốc làm vinh, coi tổn hại tổ quốc là nhục, lấy phục vụ nhân dân làm vinh, coi xa rời nhân dân là nhục, ... Coi vi phạm là nhục; lấy phấn đấu gian khổ làm vinh...".

(*) Cảm ơn báo Tiền Phong đã dịch sẵn bài này ạ =)))

Cơn mưa nhỏ bên ngoài rơi tí tách trên cửa sổ, giọng nói của Thang Thất Viên trong trẻo, dễ nghe như tiếng nước chảy, hai âm thanh hòa quyện vào nhau, nghe hài hòa đến khó hiểu.

Thịnh Sầm im lặng nghe, chợt nhớ tới ngày đầu tiên khai giảng, bộ dáng Thang Thất Viên đứng trên bục giảng tự thiệu bản thân, ai có thể nghĩ đến cậu là một tên mọt sách con như vậy chứ, Thịnh Sầm không khỏi cười thầm.

Thang Thất Viên đọc một lúc, âm thanh ngày càng nhỏ, cho đến khi có tiếng ngáy nhẹ, mới hoàn toàn ngừng lại.

Thịnh Sầm khẽ đứng dậy, ngẩng đầu nhìn cậu, từ phía xa Thịnh Sầm chỉ có thể nhìn thấy chăn bông trên người cậu hơi nâng lên rồi hạ xuống, hình như cậu đã ngủ say rồi.

Tư thế ngủ của Thang Thất Viên cũng rất nghiêm chỉnh, cậu nằm ngửa, hai tay đặt lên bụng, đắp chăn bông, tạo ra một cảm giác sống không màng thế sự, không hiểu sao lại khiến trong lòng người khác thấy tĩnh lặng.

Thịnh Sầm quan sát một lúc rồi lại nằm xuống ghế sô pha, lại nhắm mắt lại, lần này hắn không suy nghĩ nhiều nữa, dần dần chìm vào giấc ngủ, một đêm không mộng.

Buổi sáng hôm sau, ánh nắng chói chang, không biết mưa đã tạnh từ lúc nào, Thang Thất Viên tỉnh dậy vào đúng sáu giờ.

Cậu mở mắt ra, nhìn thấy khung cảnh xa lạ, nhất thời bối rối, mãi đến khi nhìn thấy người bạn ngồi cùng bàn quen thuộc trên ghế sô pha, cậu mới định thần lại, nhớ ra ngày hôm qua mình đã ở lại Lan cung.

Bạn cùng bàn đang ngủ say, vẻ mặt khi ngủ có vẻ dịu dàng hơn so với bình thường, bớt đi chút hung hãn, mang thêm chút trẻ con thuộc về lứa tuổi của hắn.

Thang Thất Viên im lặng quan sát một lúc, sau đó dụi mắt, ngồi dậy khỏi giường, hành động nhẹ nhàng đi rửa mặt, sau đó bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Buổi sáng trong Lan cung rất tĩnh lặng, tuy những người giúp việc bận rộn nhưng họ làm việc rất yên tĩnh, vừa nhìn cũng thấy họ rất có quy củ.

Bởi vì từ nhỏ sức khoẻ Thang Thất Viên không tốt, cho nên cậu có thói quen dậy sớm tập thể dục, cậu bước ra khỏi nhà, muốn chạy một lát trong vườn, cậu vừa đến vườn liền nhìn thấy Thịnh Tích đã dậy rồi, còn tới sớm hơn cả cậu, đang ngồi trong vườn ngắm bình minh.

Thịnh Tích ngồi trên xe lăn, đắp một tấm chăn mỏng lên chân, ánh nắng ban mai tuy có chút lành lạnh nhưng cũng mang theo sự ấm áp, ánh nắng ban mai dịu dàng chiếu lên khuôn mặt Thịnh Tích, Thịnh Tích quay mặt về hướng mặt trời mọc, nhắm mắt lại, cảm nhận ánh nắng mặt trời chiếu rọi, hắn cong môi nở nụ cười dịu dàng, toàn thân được bao bọc trong ánh nắng mặt trời.

Thang Thất Viên nhìn Thịnh Tích như thế, không khỏi mỉm cười, bên ngoài vẫn luôn đồn rằng Thịnh Tích vì bị thương ở chân mà cảm thấy ăn năn, cả người trong trạng thái cực kỳ u ám, vui giận thất thường, nhưng khi cậu nhìn Thịnh Tích, hắn không chỉ điềm tĩnh, hiền lành mà còn có thái độ sống rất tích cực, khác hẳn với những lời đồn thổi từ bên ngoài, xem ra những tin đồn đó hoặc là do người thiếu hiểu biết tạo ra hoặc là do ai đó cố tình làm như vậy, nhằm mục đích bôi đen Thịnh Tích, phá hủy hình ảnh của hắn.

Lần này Thang Thất Viên đến Lan cung, cảm thấy bản thân mình thấy được một Lan cung khác xa với lời đồn bên ngoài, ít nhất ba mẹ con Hạ hoàng hậu, đều là những người rất tốt, họ xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn và tự do hơn.

-

Nguồn:

Bát vinh bát sỉ: https://tienphong.vn/thuyet-bat-vinh-bat-xi-cua-ong-ho-cam-dao-post44035.tpo

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.