Chương trước
Chương sau
Nửa đêm Trần Thiệp đang ngủ say, tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, đột nhiên phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng, hắn giật mình mở to mắt, còn tưởng là có chuyện gì xảy ra ở đồn công an, hắn cầm điện thoại lên kiểm tra, là điện thoại của Hạ Thừa Lãng.

"Hạ ca, có chuyện gì vậy?" Trần Thiệp dụi mắt, mở đèn lên, hắn nhìn thoáng qua thời gian, hiện tại đã là mười hai giờ rưỡi rồi.

"Tao muốn cầu hôn Lục Viên." Giọng của Hạ Thừa Lãng có chút khàn, tốc độ nói cũng chậm hơn so với bình thường, nghe có vẻ như hắn vừa uống rượu.

Trần Thiệp lập tức tỉnh táo lại, dừng một lúc, có chút kinh ngạc hỏi: "Hai người bắt đầu hẹn hò từ khi nào vậy?"

Hắn lại bỏ lỡ cái gì đó sao? Sao lại tiến triển nhanh như vậy?

"Không có, nhưng mà tao không chờ nổi nữa." Hạ Thừa Lãng hỏi: "Mày có biết cầu hôn như thế nào để càng lãng mạn hơn không?"

Trần Thiệp tức giận, hắn là một tên cẩu độc thân thì làm sao biết phải cầu hôn như thế nào!

Hắn cố nhịn cơn kích động muốn ném điện thoại đi, cúi đầu suy nghĩ về tình tiết trong mấy màn cầu hôn trên TV, bóng bay, rượu đỏ, nhẫn...

Hắn còn chưa kịp nghĩ ra mấy ý kiến hay ho, chợt nghe thấy ở đầu bên kia điện thoại Hạ Thừa Lãng nói rất khó ưa, "Quên đi, một tên đàn ông già độc thân như mày, tao hỏi cũng như không."

Hạ Thừa Lãng lẩm bà lẩm bẩm rồi cúp điện thoại, Trần Thiệp tức giận đến mức suýt không thở nổi.

Đờ mờ! Có người yêu thì ngon lắm à!

Quên đi, không chấp nhặt với con ma men!

Hắn lại nằm về trong chăn, trùm chăn kín đầu ngủ tiếp, suy nghĩ một chút rồi lại ngồi dậy, cái gì kích thích Hạ ca nhà hắn vậy?

...

Ngày Thang Lục Viên tốt nghiệp, cậu đã đưa ra một phần bài tập khiến lòng người thấy phấn khởi nhất, khiến tất cả mọi người ở tinh tế thấy kinh sợ, cậu cũng trở thành giáo sư y khoa trẻ tuổi nhất ở tinh tế.

Tại buổi họp báo, toàn bộ tinh tế cùng phát sóng sự kiện y học này.

Thang Lục Viên đứng trên sân khấu, nhìn khán giả bên dưới chậm rãi giải thích thành quả nghiên cứu của mình, cậu mặc một bộ âu phục thẳng thớm màu sáng, khuôn mặt trẻ đẹp lạnh lùng sáng sủa, ánh đèn của camera xung quanh lập lòe, khi đối mặt với giới truyền thông thái độ của cậu không tự ti cũng không kiêu ngạo, giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng êm tai.

Mọi người dưới sân khấu chăm chú lắng nghe, có Omega không nhịn được nhỏ giọng khóc nức nở, ngày hôm nay đối với tất cả Omega mà nói, không thể nghi ngờ là một thời khắc trọng đại, bọn họ nhìn Thang Lục Viên với ánh mắt biết ơn và xúc động.

Một lúc lâu sau, Thang Lục Viên giảng giải xong, cậu dừng lại, tiếp đó là phần đặt câu hỏi của phóng viên. Các phóng viên đứng xung quanh cậu, bắt đầu đưa ra những nghi ngờ của riêng mình. Bởi vì thành quả nghiên cứu này gần như là do một mình Thang Lục Viên hoàn thành, cho nên tất cả những vấn đề mà phóng viên đưa ra cậu đều có thể trả lời một cách kỹ càng tỉ mỉ, cũng rất trôi chảy.

Mãi cho đến khi có một phóng viên bước tới, cậu mới do dự một chút.

Tên phóng viên kia cầm microphone hỏi: "Tôi nghe nói giáo sư Thang bởi vì bản thân thích Omega, trong tương lai muốn tìm một Omega làm bạn đời, cho nên mới nỗ lực nghiên cứu loại thuốc này như vậy, có đúng hay không?"

Thang Lục Viên nghe được câu hỏi của hắn, hơi giật mình, sau đó lại không nhịn được bật cười, không nghĩ tới lời từ chối của cậu năm đó còn lưu truyền đến tận bây giờ, ngay cả Hạ Thừa Lãng năm đó lừa cậu, cũng bởi vì sự hiểu nhầm này.

Cậu lắc đầu, nhìn vào camera làm sáng tỏ: "Không phải vậy đâu".

"Vậy ngài vì điều gì?" Phóng viên có chút nghi ngờ, Thang Lục Viên tuổi còn trẻ như vậy đã có thể nghiên cứu ra một thành tựu lớn như vậy, nhất định cậu đã bắt đầu cố gắng từ rất lâu, cũng chuẩn bị rất nhiều, nếu không vì nguyên nhân gì, hắn thấy có chút khó hiểu làm thế nào Thang Lục Viên có thể kiên trì từ lúc còn nhỏ cho đến bây giờ như vậy.

Thang Lục Viên cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó nhìn mọi người dưới sân khấu, chậm rãi nói: "Vốn dĩ tôi muốn nỗ lực nghiên cứu ra loại thuốc có thể giúp Omega thoát khỏi sự ràng buộc của tin tức tố, chưa bao giờ là để cho Omega có thể ở bên Omega, tôi làm như vậy chỉ vì muốn Omega có thể sống tự do."

Cậu dừng một lúc, nói tiếp: "Sự tự do này bao gồm tự do công tác, cũng bao gồm tự do tìm kiếm người bạn đời mà mình thích. Omega có thể ở bên Omega, song song với việc đó, Omega cũng có thể ở bên cạnh Alpha, Beta, cái này không quan trọng. Tôi chỉ muốn trả lại cho Omega sự tự do mà họ đã bị cướp đoạt."

Cậu vừa dứt lời, dưới sân khâu lập tức vang lên vỗ tay ầm ầm, mọi người đều đứng lên, nhóm Omega không nhịn được khóc lớn, nhưng khóe miệng lại cong lên, Thang Lục Viên nói rất đúng, quyền lợi có thể tự do lựa chọn chính là thứ mà bọn họ thật sự mong muốn.

Các phóng viên không còn câu hỏi nào nữa, họ ngừng phỏng vấn, ánh mắt không khỏi trở nên kính trọng.

Ánh mắt Thang Lục Viên đảo qua một lượt các Omega dưới sân khấu, nhìn thấy nụ cười trên mặt nhóm Omega, cậu cũng không nhịn được cong môi, khom mình cúi đầu thật sâu.

Tiếng vỗ tay xung quanh cậu ngày càng lớn hơn, ngay cả các phóng viên cũng không kìm được vỗ tay cho cậu, khán giả xem trực tiếp cũng cảm động lệ nóng doanh tròng.

Lúc Thang Lục Viên ngẩng đầu lên một lần nữa, đôi mắt cậu đảo một vòng quanh đám đông, vô thức tìm kiếm người mà cậu thật sự rất muốn nhìn thấy ngay lúc này.

Đáng tiếc cậu tìm một vòng trong hội trường cũng không thấy đâu, người cậu muốn chia sẻ niềm vui trong giờ phút này không tới.

Cậu không khỏi thất vọng rũ mi, khẽ mím môi.

Lúc này, một người đàn ông tay cầm hoa tươi, mặc âu phục đi giày da đi tới từ trong đám người, bước đi vững vàng, khóe miệng mang theo nụ cười.

Thang Lục Viên nhìn thấy Hạ Thừa Lãng thì ánh mắt sáng lên, cậu nở nụ cười, nhìn Hạ Thừa Lãng đang đi về phía mình không chớp mắt.

Ánh mắt mọi người đều hướng theo Thang Lục Viên nhìn sang, giới truyền thông nhạy bén cảm giác được sắp có một tin tức lớn, cho nên đều chuyển máy quay về phía Hạ Thừa Lãng, sau khi nhìn rõ dáng vẻ của Hạ Thừa Lãng, không khỏi hít một hơi, vậy mà lại là chủ nhân Hạ gia.

Bọn họ nhìn thấy hoa hồng trong tay Hạ Thừa Lãng, ngay lập tức trở nên càng kích động hơn, tràn đầy sự tò mò về mối quan hệ giữa Hạ Thừa Lãng và Thang Lục Viên.

Ánh đèn xung quanh nhấp nháy nhanh hơn, đám đông không nhịn được khẽ xì xào bàn tán, nhưng Thang Lục Viên và Hạ Thừa Lãng lại không chú ý tới sự thay đổi trên nét mặt của mọi người, giống như mọi người xung quanh đã bị bọn họ bỏ quên vậy, ánh mắt của bọn họ nhìn nhau chăm chú.

Hạ Thừa Lãng từng bước đi đến trước mặt Thang Lục Viên, nhìn cậu rồi dừng lại, hắn mỉm cười dịu dàng, đưa hoa hồng trắng trong tay cho cậu, nhỏ giọng nói: "Chúc mừng em."

"Cảm ơn anh..." Thang Lục Viên nhận hoa hồng, ý cười trong mắt tràn ra, so với hoa hồng trong tay cậu còn rực rỡ hơn.

Hạ Thừa Lãng đưa tay lên chạm vào hai má của cậu, ánh mắt dịu dàng lưu luyến, trong giọng nói mang theo tình cảm nồng nàn, "Lục Viên, anh yêu em."

Hắn suy nghĩ nhiều ngày như vậy, phát hiện cách cầu hôn lãng mạn nhất chỉ là một câu "Anh yêu em", hắn lừa dối Thang Lục Viên, hắn nợ cậu, hắn sẵn sàng đền lại bằng vô số lời hứa hẹn và tình yêu.

Thang Lục Viên nghe thấy lời tỏ tình bất ngờ của hắn, vành tai cậu hơi đỏ lên, cậu còn chưa kịp nói gì, Hạ Thừa Lãng đã quỳ một gối xuống dưới ánh mắt kinh ngạc của cậu, lấy ra chiếc nhẫn mà hắn đã sớm chuẩn bị thật tốt.

Thang Lục Viên nhìn chiếc nhẫn trên tay hắn, đôi mắt cậu lập tức kinh ngạc mở to, chiếc nhẫn nằm trong chiếc hộp nhung, tỏa ra ánh sáng khiến cho trái tim cậu bất giác đập mạnh.

Hạ Thừa Lãng nhìn thật sâu vào mắt cậu, nói chân thành: "Lục Viên, xin em hãy kết hôn với anh, anh hy vọng mỗi ngày sau này, anh đều có thể nhìn thấy em, anh muốn ở bên cạnh bảo vệ em, từ nay về sau, anh không bao giờ rời khỏi em và Trà sữa nhỏ nữa, em có đồng ý cho anh cơ hội, để anh trở thành bạn đời của em được không?

Hắn nói xong, bất giác nín thở, vừa hồi hộp vùa mong đợi nhìn Thang Lục Viên, nhịp tim càng lúc càng lớn.

Đối mặt với màn cầu hôn đột ngột, những người xung quanh đều kinh ngạc nhìn về phía họ, nhưng không ai phát ra tiếng động, thậm chí còn vô thức nín thở, cả hội trường yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời của Thang Lục Viên.

Thang Lục Viên nhìn Hạ Thừa Lãng, viền mắt dần đỏ lên, cảnh tượng trong quá khứ không ngừng hiện lên trước mắt cậu, hình ảnh thiếu niên trẻ tuôi năm đó dần dần chồng lên người đàn ông mặc tây trang giày da trước mặt.

Mấy năm nay, cậu chưa bao giờ cố ý đợi Hạ Thừa Lãng, nhưng giờ khắc này cậu lại phát hiện, hóa ra cậu vẫn luôn chờ đợi Hạ Thừa Lãng đến bên mình.

Hiện tại, Hạ Thừa Lãng đã vượt qua mọi chông gai để đi đến trước mặt cậu, cậu còn có lý do gì để từ chối đây?

Thang Lục Viên khẽ chớp mắt, nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của Hạ Thừa Lãng, không khỏi mỉm cười.

Cậu đưa tay ra, nhỏ giọng nói: "Em đồng ý."

Ánh mắt Hạ Thừa Lãng lập tức bừng lên ánh sáng rực rỡ của sự vui sướng, hắn nở một nụ cười xán lạn, không thể chờ đợi được đeo chiếc nhẫn vào tay Thang Lục Viên.

Ngón tay của Thang Lục Viên thon dài mảnh khảnh, đeo nhẫn màu bạc trông xinh đẹp vô cùng, Hạ Thừa Lãng nhìn nhẫn trên tay cậu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được cúi đầu hôn nhẹ lên chiếc nhẫn.

Hiện tại Thang Lục Viên đã là của hắn rồi, sau này sẽ không ai cướp người của hắn được nữa, hắn sẽ yêu thương Thang Lục Viên đến hết cuộc đời.

Hắn dùng ngón tay cái xoa xoa chiếc nhẫn, sau đó đứng dậy, ôm Thang Lục Viên, cúi đầu hôn lên môi Thang Lục Viên trước mặt mọi người.

Ánh đèn camera xung quanh càng nhấp nháy nhanh hơn, các phóng viên đều cố gắng hết sức để ghi lại toàn bộ quá trình cầu hôn của Hạ Thừa Lãng, ngay cả chiếc nhẫn cũng được phóng to hết cỡ, hận không thể quay lại tất cả các chi tiết trên cơ thể hai người.

Các Omega có mặt đều vui vẻ vỗ tay hoan hô, cũng thật lòng mừng cho Thang Lục Viên, cái Omega cần chính là một người bạn đời mà mình thật sự yêu, mà không phải vì chịu ảnh hưởng của tin tức tố, ở bên một người mà mình không yêu

Nụ hôn kết thúc, Hạ Thừa Lãng và Thang Lục Viên ôm chặt lấy nhau, thân thiết đến mức không thể phân biệt được, những lời chúc mừng xung quanh khiến nụ cười trên môi họ càng lúc càng lớn hơn.

Trần Thiệp ngồi trước TV, nhìn thấy một màn trực tiếp trên TV, không khỏi vỗ vỗ chân, cười như điên cảm thán: "Ngầu quá đi!"

Sau buổi phát sóng trực tiếp này, tất cả mọi người trong tinh tế đều biết rằng Thang Lục Viên là hoa đã có chủ, ước chừng không còn ai dám có ý đồ với bạn đời của chủ nhân Hạ gia nữa, tình địch của Hạ Thừa Lãng lập tức giảm đi hơn nửa.

Thang gia, Thang Bá Đặc nhìn thấy Hạ Thừa Lãng và Thang Lục Viên ôm nhau trên TV, che ngực, cái miệng mở to thở hổn hển, "Cải trắng... Cải trắng của ta... ở bên cạnh ta thêm vài năm nữa không được sao!"

Nguyên Thu nhìn hắn, vô cùng dửng dưng nói, "Anh đổi một góc độ suy nghĩ khác đi, trong nhà có thêm sáu con heo vàng đẹp trai không phải rất tốt sao?"

Không tốt, không hề tốt tí nào cả.

Thang Bá Đặc vô cùng đau đớn ngã xuống sô pha, cảm thấy toàn thân không được khỏe.

Ngày hôm sau, ông mở tờ báo ra, nhìn thấy dòng tiêu đề được viết trên báo "Thân phận bí ẩn của Trà sữa nhỏ, chẳng nhẽ là đứa con riêng của giáo sư Thang và chủ nhân Hạ gia?" Thì càng thấy tức giận hơn!

Ông nổi giận đùng đùng đặt tờ báo xuống, đám truyền thông vô đạo đức, phát rồ!

Thang Bá Đặc ngày hôm nay mất đi củ cải trắng, vẫn không thể thu hoạch được niềm sung sướng.

----------------------------------------------------

Ai thức được đến giờ này là thiên thần =)))

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.