Sáng sớm hôm sau, Hạ Thừa Lãng đến nhà Thang Lục Viên từ sớm, đúng lúc Thang Thất Viên đang ở nhà, trước mặt Thang Lục Viên, hắn trịnh trọng nói lời xin lỗi với Thang Thất Viên vì ngày hôm đó gây phiền phức cho Thang Thất Viên.
Thang Thất Viên đương nhiên không so đo, vui cười tỏ vẻ không có chuyện gì, còn nói lời xin lỗi về chuyện hiểu nhầm nên Thang Lục Viên đánh hắn.
Thang Lục Viên đứng ở một bên có chút xấu hổ, Hạ Thừa Lãng mỉm cười, đi tới trước mặt Thang Lục Viên, nhìn thẳng vào mắt cậu nói "Không sao đâu", Thang Lục Viên không thoải mái lùi về sau một bước, lại nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Chuyện trước kia xem như chính thức được xóa bỏ, sau khi mọi chuyện được giải quyết, đầu tiên Hạ Thừa Lãng và Thang Lục Viên dán thông tin liên lạc của mình ở tầng dưới để "chủ nhân của mèo" dễ dàng liên lạc hơn, sau đó cùng nhau mang mèo con đến bệnh viện thú y, nhờ bác sĩ tiêm vắc xin cho mèo con, còn nghe bác sĩ nói rất nhiều kiến thức liên quan đến việc nuôi mèo, còn tiện đường chọn lựa rất nhiều đồ ăn vặt cho mèo và nhu yếu phẩm hàng ngày cho mèo.
Hạ Thừa Lãng đứng trong cửa hàng thú cưng, ôm mèo trong ngực, nghiêng đầu nhìn về phía Thang Lục Viên đang lựa chọn túi đựng mèo, hắn có chút xuất thần, hắn sinh ra một loại ảo giác rằng hai người có con trai, trong đầu bất giác hiện ra hai người hắn và Thang Lục Viên như hai ông bố bỉm sữa đứng lựa quần áo cho con, hắn chẹp miệng tặc lưỡi, vậy mà không hiểu sao lại cảm thấy có chút chờ mong, trong lòng còn có chút ngọt ngào.
Mèo con trong lòng hắn khẽ kêu lên một tiếng, thành công kéo lại cái suy nghĩ đang chạy ngày càng xa của hắn, hắn cúi đầu nhìn mèo con một chút.
Thang Lục Viên nghe thấy tiếng mèo con kêu cũng nhìn qua, cậu vươn tay vỗ về mèo con, sau đêm qua, mèo con đã trở nên quen thuộc với cậu, không những không trốn tránh mà còn ngoan ngoãn cọ vào lòng bàn tay cậu.
Cảm giác mềm mại từ lớp lông xẹt qua lòng bàn tay, Thang Lục Viên không khỏi nở nụ cười, Hạ Thừa Lãng hơi nghiêng đầu nhìn cậu, hai mắt hắn sáng lên.
Hạ Thừa Lãng nhân cơ hội đưa tay ra, cùng Thang Lục Viên vỗ về mèo con, hắn quay sang nhìn Thang Lục Viên, bàn tay không thành thật đến gần tay của Thang Lục Viên, giả vờ như vô tình chạm vào nó.
Động tác trên tay của Thang Lục Viên hơi dừng lại, lông mi run rẩy, cậu lặng lẽ dịch tay sang một bên.
Hạ Thừa Lãng cười trộm trong lòng, tay vẫn không thành thật, lại giả vờ như vô tình lướt qua mu bàn tay của Thang Lục Viên.
Thang Lục Viên rút tay về, quay đầu tiếp tục nhìn túi đựng thú cưng, biểu hiện rất bình tĩnh nhưng Hạ Thừa Lãng lại chú ý đến đôi tai hơi đỏ lên của cậu.
Hạ Thừa Lãng khẽ cười một tiếng, tâm trạng vui vẻ gãi cái cằm của mèo con, Thang Lục Viên lúc bị chọc, thật sự còn đáng yêu hơn cả nhóc con này.
Hắn lấy từ trong túi đồ ăn vặt ra một con cá khô nhỏ đút cho mèo con, cá khô vừa thơm vừa giòn, mèo con ăn một cách ngon lành.
Hạ Thừa Lãng cười, ngẩng đầu nói với Thang Lục Viên: "Cậu đặt tên cho nhóc con này đi."
Thang Lục Viên nghe thấy những lời này thì quay đầu lại, rũ mắt suy nghĩ một lúc, "Cậu đặt đi, dù sao cũng là cậu nhặt được."
Hạ Thừa Lãng cũng không từ chối, nhắc đến đặt tên, hắn lập tức nghĩ đến tin tức tố của Thang Lục Viên, thử nói: "Trà Trà?"
Gương mặt Thang Lục Viên đỏ lên: "Đổi cái khác đi."
Hạ Thừa Lãng cảm thấy có chút đáng tiếc, lại nghĩ, đành phải lùi bước nhượng bộ (*) "Vậy gọi là Trà sữa nhỏ đi."
(*) ở đây raw gốc là 退而求其次 (thối nhi cầu kì thứ): Khi không đạt được mục tiêu cao nhất thì lùi lại để đạt cái mục tiêu cao thứ hai.
Dù sao hiện tại mèo con vẫn là một con mèo nhỏ, nếu là mèo con Trà Trà nhỏ, như vậy chính là một Trà Sữa nhỏ, chờ Trà Sữa nhỏ lớn lên, tất nhiên sẽ là Trà Trà rồi.
(*) Ở đây là vì mèo con vẫn còn nhỏ nên được gọi là 小奶猫 xiao nai mao có nghĩ mèo sữa nhỏ (mèo con),cho nên mới gọi mèo con là 小奶茶xiao nai cha (Trà sữa nhỏ),giờ mèo con còn nhỏ thì nó sẽ là 小奶猫茶茶 xiao nai mao cha cha (mèo con Trà Trà nhỏ),khi lớn thì không phải 小奶猫xiao nai mao nữa, chỉ là 茶茶 cha cha (Trà Trà) thôi. Anh Hạ cũng thật thâm độc =)))
"Trà Sữa nhỏ..." Thang Lục Viên không biết cái tâm tư nhỏ của Hạ Thừa Lãng, lần này không phản đối nữa, gật đầu đồng ý.
Hai người túi lớn túi nhỏ mua một đống đồ, mua đầy đủ những thứ cần thiết cho Trà Sữa nhỏ rồi mới về nhà, nơi này cách nhà Thang Lục Viên cũng không xa, cho nên bọn họ không ngồi xe mà chọn đi bộ, coi như là đi dạo.
Đi được vài bước, Hạ Thừa Lãng rất tự nhiên đặt Trà Sữa nhỏ vào lồng ngực của Thang Lục Viên, lấy tất cả đồ về xách trên tay.
Thang Lục Viên nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ, "Cậu có cầm nổi không?"
"..." Suýt nữa thì Hạ Thừa Lãng quên mình là một Omega yếu đuối đến cái nắp chai cũng không vặn nổi, hắn cứng người, quyết định lấy lại chút mặt mũi cho bản thân, "Hôm đó là do tôi bị Alpha bao vây cho nên mới yếu đuối đến vậy, bình thường sức lực của tôi rất lớn."
Thang Lục Viên nửa tin nửa ngờ, nhưng không muốn buông Trà sữa nhỏ trong ngực mình ra, vì vậy gật đầu nói: "Nếu như cậu mệt thì nói cho tôi."
Hạ Thừa Lãng nhẹ gật đầu, chuyện nhỏ như vậy đương nhiên hắn sẽ không mệt.
Hai người sóng vai đi qua chỗ ngoặt, đột nhiên nghe thấy một tiếng động lớn, cùng ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy Thịnh Sầm đang dẫn đầu một đám người, chuẩn bị đánh nhau.
Bên trong miệng Thịnh Sầm ngậm một điếu thuốc, hai tay đút túi, nhìn không giống một vị hoàng tử chút nào, ngược lại giống một vị đại ca xã hội đen hơn.
Đương nhiên Thang Lục Viên sẽ không can thiệp vào việc của Thịnh Sầm, cậu chỉ nhìn rồi quay đi, cậu đi hai bước, đột nhiên nhớ ra rằng Hạ Thừa Lãng là em họ của Thịnh Sầm, cậu không khỏi dừng bước nhìn Hạ Thừa Lãng.
Thoạt nhìn vẻ mặt của Hạ Thừa Lãng còn rất thong dong, không có chút ý tứ muốn qua đó, cậu không khỏi hỏi: "Cậu không qua đó sao?"
Thịnh Sầm là anh họ Hạ Thừa Lãng, nếu như Hạ Thừa Lãng muốn qua hỗ trợ, cậu đi cùng với Hạ Thừa Lãng, đương nhiên không thể khoanh tay đứng ngoài quan sát.
"Không qua, hẳn là anh họ tôi có thể xử lý." Hạ Thừa Lãng lắc đầu, hiện tại hắn là một Omega, nếu như lúc đánh nhau quá kích động không cẩn thận bại lộ thân phận thì xong đời, mà cũng chỉ là mấy tên vô danh tiểu tốt, một mình anh họ hắn cũng có thể xử lý, hắn không hề lo anh họ hắn chịu thiệt chút nào.
Hạ Thừa Lãng đã nói như vậy, Thang Lục Viên đương nhiên không can thiệp nhiều, nhưng cậu liếc nhìn xung quanh, thấy một bóng người quen thuộc phía sau đám đông.
Thang Thất Viên núp ở góc tường phía sau Thịnh Sầm, ló nửa người ra ngoài, giọng nói trong trẻo hướng về phía Thịnh Sầm hô: "Đánh nhau là không đúng!"
Thang Lục Viên cau mày, cậu lo lắng Thang Thất Viên sẽ vô tình bị thương, nhấc chân muốn đi qua đó mang Thang Thất Viên đi, Hạ Thừa Lãng lại níu cánh tay của cậu, hất cằm: "Yên tâm, anh họ tôi sẽ bảo vệ cậu ấy, sẽ không để cậu ấy xảy ra chuyện gì đâu."
Ngữ khí Hạ Thừa Lãng kiên định, Thang Lục Viên vẫn nhíu mày, nhưng cũng không nhúc nhích nữa, cậu chỉ đứng ở một bên cẩn thận quan sát tình hình, một khi bọn họ đánh nhau, cậu lập tức đi qua mang Thang Thất Viên đi.
Cậu đợi ở chỗ cũ một lúc, cho đến khi nhìn thấy Thịnh Sầm mất kiên nhẫn đi đến góc tường, giống như diều hâu bắt gà con xách Thang Thất Viên đi, cậu mới thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm.
Thịnh Sầm đi, còn lại hai nhóm người đứng sững, bọn họ không có thủ lĩnh, đương nhiên không thể đánh nhau, mắng nhau vài câu, một lúc sau thì tản đi.
Hạ Thừa Lãng mỉm cười nhìn bóng lưng của Thịnh Sầm và Thang Thất Viên, hắn không ngờ rằng có người thực sự có thể quản được anh họ của hắn, không khỏi tò mò hỏi: "Em trai của cậu cứ suốt ngày lẽo đẽo đi theo anh họ tôi làm cái gì vậy."
Nếu như Thang Thất Viên không phải một tên mọt sách ngốc phản đối yêu sớm, hắn cũng bắt đầu nghi ngờ Thang Thất Viên yêu anh họ của hắn.
Thang Lục Viên ôm Trà sữa nhỏ đi phía trước, lơ đãng giải thích: "Thầy giao cho em ấy nhiệm vụ, giám sát giúp Thịnh Sầm tiến bộ, giúp Thịnh Sầm học tập... Với tính cách của em trai tôi, kiểu gì cũng sẽ phụ trách nghiêm túc."
Hạ Thừa Lãng nghe xong lý do thì im bặt... bạn học Thang Thất Viên thật đúng là một học sinh tương thân tương ái, đoàn kết giúp đỡ bạn bè.
"Thật sự ghen tị với anh họ của mình mà, tôi cũng muốn có người giúp đỡ tôi học tập." Hạ Thừa Lãng vừa nói vừa liếc nhìn Thang Lục Viên, đáng tiếc hắn và Thang Lục Viên không cùng một lớp, nếu không thì nói không chừng thầy cũng sẽ sắp xếp Thang Lục Viên giúp đỡ cái tên "học sinh hư" là hắn học tập, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người ta mong chờ.
"Cậu muốn học sao?" Thang Lục Viên nghiêng đầu, có chút nghi ngờ nhìn Hạ Thừa Lãng, theo như cậu biết, Hạ Thừa Lãng và Thịnh Sầm đều là mấy tên không yêu thích việc học, có thể nói là anh em tốt cấu kết với nhau làm việc xấu, trước đó khi Thịnh Sầm biết tiểu Thất bị phân công đi giám sát việc học của hắn thì cái mặt còn đen hơn cả đáy nồi, lúc nào cũng nhăn nhó với Tiểu Thất, sao Hạ Thừa Lãng lại ghen tị chứ?
"Ừm!" Hạ Thừa Lãng không chút do dự gật đầu, ánh mắt chờ mong nhìn Thang Lục Viên, "Tôi cũng cần giúp đỡ."
"Nếu như cậu thật sự muốn học hành..." Dưới ánh mắt chăm chú đầy mong đợi của hắn, Thang Lục Viên chậm rãi mở miệng, "Cậu có thể thuê một vị gia sư."
Cậu cảm thấy cho dù Hạ gia hiện tại không lớn bằng lúc trước, thì việc thuê gia sư cho cho Hạ Thừa Lãng vẫn có thể được.
"..." Hạ Thừa Lãng cạn lời, cảm thấy Thang Lục Viên quả thật là người chỉ toàn đưa câu chuyện vào ngõ cụt.
Tâm trạng hắn phức tạp im lặng một lúc, rồi hắn tiếp tục nỗ lực, nói đầy ẩn ý: "Dạy kèm quá phức tạp, hơn nữa đều giống như hoàn thành nhiệm vụ vậy, căn bản không thật sự muốn giúp đỡ tôi, nền tảng của tôi quá kém, gia sư giảng tôi đều nghe không hiểu."
Hắn thở dài, đầy ghen tị nói: "Nếu có một người có thể nghiêm túc và có trách nhiệm như em trai cậu đối với anh họ tôi, sẵn sàng cùng tôi làm bài tập về nhà thì tốt biết mấy, như vậy nếu có gì không biết tôi đều có thể tiện hỏi, hơn nữa còn có thể cải thiện sự nhiệt tình của tôi đối với việc học."
Nếu Trần Thiệp ở đây, nhất định sốc đến mức không thể nói nên lời, chỉ là hai từ "học hành" có thể thoát ra từ miệng Hạ Thừa Lãng đã đủ khó tin rồi.
Thang Lục Viên cuối cùng cũng hiểu ý của Hạ Thừa Lãng, cậu nghĩ tới cú đấm khi gặp Hạ Thừa Lãng lần đầu tiên kia, lại nghĩ mình đang ôm Trà sữa nhỏ trong ngực, Hạ Thừa Lãng nhiệt tình với việc học như vậy, cậu cảm thấy mình có thể lấy việc giúp người làm niềm vui.
"Tôi có thể giúp cậu, về sau lúc tan học, cậu tới nhà tôi làm bài tập, làm xong lại về nhà, có cái gì không biết thì hỏi tôi."
"Thế thì tốt quá." Hạ Thừa Lãng lộ ra nụ cười, không kịp chờ đợi lên tiếng: "Vậy bây giờ tôi đến nhà cậu làm bài tập."
"Hả? Có phải quá nhanh hay không." Thang Lục Viên hơi ngạc nhiên, cậu còn tưởng chút nữa khi Hạ Thừa Lãng mang đồ lên tầng giúp cậu xong sẽ rời đi.
"Không nhanh, hiện tại tôi rất có động lực học tập, nóng lòng muốn chăm chỉ học tập, tiến bộ mỗi ngày!"
Hạ Thừa Lãng cảm thấy mình chưa bao giờ yêu thích việc học trong một khoảnh khắc như vậy, học tập khiến người ta tiến bộ, học tập khiến người ta say mê, hắn thật là một đóa hoa đẹp của tinh tế trong tương lai.
Thang Lục Viên nhìn thiếu niên tích cực và chăm chỉ như vậy, cảm thấy rằng mình không thể đả kích sự nhiệt tình của hắn, nhưng ...
Thang Lục Viên ho nhẹ: "Nhưng tôi đã làm xong bài tập từ tối hôm qua."
Hạ Thừa Lãng: "..." Không nghĩ tới cậu học bá như vậy, đây mới là ngày nghỉ đầu tiên, có thể tôn trọng ngày nghỉ tí được không hả?
Thang Lục Viên im lặng mấy giây, mở miệng: "Hơn nữa cậu cũng không có mang sách vở, sao làm bài tập được?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]