Chương trước
Chương sau
Thang Ngũ Viên nhìn Tống Kiêu Bạch, cười lạnh một tiếng: "Quân đoàn Ngân Hổ rõ ràng là lo lắng quân đoàn ta không chịu tham gia cuộc tranh tài mà bọn họ tổ chức, cho nên muốn tới đây tiến hành, ép buộc chúng ta tham gia."

Tống Kiêu Bạch khoanh tay đặt trước ngực, hơi nhướng mắt nhìn cậu nói: "Mặc kệ bọn họ làm như vậy là vì cái gì, đội trưởng của Ngân Hổ đã đã tự mình đến tìm chúng ta, mà cũng đã báo cáo qua với nguyên soái, như vậy chúng ta chỉ có thể tận lực phối hợp."

Alpha trời sinh đã có cảm giác áp chế mạnh mẽ, đặc biệt là khi Alpha tức giận, cảm giác áp chế này sẽ càng mãnh liệt hơn, trên người Thang Ngũ Viên có đánh dấu của Tống Kiêu Bạch, cơ thể cậu tự động biết Tống Kiêu Bạch chính là Alpha của mình, vậy khi Tống Kiêu Bạch tức giận, cậu theo bản năng sẽ muốn nghe lời Tống Kiêu Bạch.

Thang Ngũ Viên thất thần trong khoảnh khắc, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, cậu nghiến chặt răng dùng sức chống cự lại bản năng trong cơ thể.

"Nếu như bọn họ chỉ là muốn chúng ta phối hợp, bọn họ cũng không tiền trảm hậu tấu, nói cho nguyên soái trước rồi mới nói cho chúng ta!"

Thang Ngũ Viên nói xong lời cuối cùng, không khỏi tức giận gầm lên, sân bãi của quân đoàn Kim ưng không phải là không thể cho quân đoàn Ngân Hổ mượn, chỉ là thái độ của quân đoàn Ngân Hổ khiến cậu cảm thấy không thích. Nếu như lần này mở ra tiền lệ, về sau những quân đoàn khác cũng bắt chước cách của quân đoàn Ngân Hổ, dùng loại phương pháp này để ép bọn họ phối hợp, chẳng phải sẽ là tai họa vô cùng về sau sao? Cho nên nhất định cậu không thể cho phép loại chuyện này xảy ra, loại tiền lệ này không thể mở.

Bởi vì quá mức kích động, tin tức tố của cậu hơi tỏa ra, trước kia là do dán miếng ngăn nên sẽ không phát sinh tình huống như này, hiện tại mọi người đều biết cậu là Omega, mà cậu cũng đã bị đánh dấu rồi nên không cần cố gắng che giấu nữa, cậu liền không dán miếng ngăn nữa.

Mùi tin tức tố của cậu rất yếu, người khác chỉ có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, nhưng Tống Kiêu Bạch là Alpha của cậu, có thể cảm nhận được sự thay đổi tin tức tố của cậu ngay lập tức, vì vậy mùi thơm nồng hơn những người khác rất nhiều.

Vẻ mặt Tống Kiêu Bạch lập tức thay đổi, anh yên lặng liếc nhìn Thang Ngũ Viên, sau đó trầm giọng nói: "Tan họp!"

Anh đứng dậy, trong ánh mắt của mọi người đi tới nắm tay Thang Ngũ Viên rồi trực tiếp rời khỏi phòng họp.

Mọi người nhìn bọn họ rời đi cùng nhau, không ai phản đối, cũng không nói thêm gì nữa, cái miệng Chu Cường hơi mấp máy, nhưng cũng không dám nói gì.

Chờ sau khi bọn họ rời đi, người trong phòng họp lần lượt đứng lên đi ra ngoài, mặt người nào người nấy cũng bình thản, như thể tình huống như vậy là bình thường đến không thể bình thường hơn.

Chu Cường ngu ngơ một lát, nắm lấy liên lạc viên đang muốn đi ra ngoài, kinh ngạc hỏi: "Làm sao vậy? Thảo luận còn chưa có kết quả mà? Vì sao lại đột nhiên tan họp rồi?"

Dựa theo trình tự trước kia, tiếp theo chẳng lẽ không phải là nên ầm ĩ lên sao? Thiếu tướng nói tan họp là tan luôn à?

Liên lạc viên vỗ vỗ bả vai Chu Cường, dùng khẩu khí "cậu vẫn còn non lắm" nói: "Chỉ cần quen với nó là được rồi."

"Quen? Chẳng lẽ trước kia cũng thường xuyên như vậy sao?" Chu Cường nhớ kỹ trước kia khi họp, tất cả mọi người đều mặt đỏ tới mang tai tranh cãi ra kết quả rồi mới tan họp.

Một thân tín của Tống Kiêu Bạch ở bên cạnh lắc đầu, thở dài nói: "Cậu vừa mới trở về, còn không biết, vợ chồng khác cãi nhau, đều là đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, thiếu tướng và chỉ huy của chúng ta cãi nhau, chỉ huy chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, thiếu tướng liền lập tức đi theo, về phần kết quả tranh luận của bọn họ, ngày mai sẽ tự động nói cho chúng ta biết."

"Aizz, đột nhiên có chút nhớ lúc cãi nhau trước kia, rất lâu đã không đánh nhau, tay cũng có chút ngứa."

"Không phải sao, bây giờ cuộc họp trở nên yên bình như vậy, tôi vẫn có chút không quen, nhưng mà nói là đánh nhau đi, lại cảm thấy có chút lười."

....

Mọi người bắt đầu bàn tán vài câu, nhóm thân tín của Thang Ngũ Viên đi tới không vui nhìn bọn họ, "Lời của chỉ huy chúng tôi có lần nào không phải vì tốt cho thiếu tướng? Chỉ cần kết quả tốt, quá trình không quan trọng, còn bây giờ trên dưới quân đoàn hòa hợp, còn có cái gì tốt hơn sao?"

Nhóm thân tín của Tống Kiêu Bạch gật đầu, giọng nói không còn mang theo đối chọi gay gắt giống trước kia, mà thản nhiên thừa nhận, "Cậu nói cũng đúng, cãi nhau không bằng uống rượu, cãi nhau tổn thương hòa khí, không bằng uống rượu cho sảng khoái."

Thân tín Thang Ngũ Viên lại nện một quyền vào ngực hắn, cười vang nói: "Thằng nhóc cậu thèm rượu thì nói thèm rượu, đừng tìm nhiều lý do như vậy."

"Ha ha ha...Vẫn là cậu hiểu tôi, đi, đi uống rượu, mọi người cùng nhau đi, hôm nay không say không về, về phần chuyện của quân đoàn Ngân Hổ thì giao cho thiếu tướng và chỉ huy giải quyết, chúng ta chớ nhọc lòng."

"Đi, lần này đi đâu uống? Nói trước, lần này cậu cũng không được giả say nữa! Đừng nghĩ đến việc gạt chúng tôi cõng cậu về, tên nhóc cậu còn nặng hơn cả heo."

....

Chu Cường trơ mắt nhìn nhóm người trước kia như nước với lửa, bây giờ tất cả đều kề vai sát cánh đi ra ngoài, vừa đi vừa nói về những chuyện lý thú trong một năm uống rượu vừa qua, quả thật giống như những người bạn thân.

Hắn ngây người nhìn một lúc, há to miệng kinh ngạc, hắn chỉ mới vừa đi một năm ngắn ngủi mà thôi, từ trên xuống dưới của quân đoàn Kim ưng sao lại có thay đổi lớn như vậy? Đối thủ không đội trời chung đâu? Đánh nhau đâu?

"Chu Cường, nhanh lên đi! Nếu không thì chút nữa bọn họ sẽ cướp sạch rượu, cậu không biết bọn họ ai nấy cũng đều uống tốt đâu." Liên lạc viên đi tới cửa, quay đầu hướng hắn hô một tiếng.

"À...được." Chu Cường sững sờ lên tiếng, lấy lại tinh thần, phát hiện người trong phòng họp đều đã đi hết, hắn đành phải vội vàng cất bước đi theo.

. . . Được rồi, không đánh nhau thì không đánh nhau, nhưng uống rượu thì nhất định hắn phải thắng bọn họ! Hắn không tin có người có thể uống giỏi hơn hắn!

...

Tống Kiêu Bạch nắm tay Thang Ngũ Viên suốt một đường trở về nhà, hai người bọn họ vì để tiện cho việc đến quân đội cho nên mua một căn nhà rất gần quân đội.

Sau khi về đến nhà, cơn giận của Thang Ngũ Viên vẫn còn sót lại chưa tiêu, vừa cởi giày xong thì không quan tâm nữa đi vào phía trong phòng, vừa đi vừa nói: "Chuyện quân đoàn Ngân Hổ muốn mượn sân huấn luyện dùng, cuối cùng thì cậu muốn xử lý như thế nào?"

Tống Kiêu Bạch ngồi xổm người xuống, đặt giày lên giá giày xong, suy tư một hồi, thay vì cố chấp như trước, anh thấp giọng thỏa hiệp: "Ngày mai tôi sẽ đích thân đi nói với nguyên soái, gần đây thời gian huấn luyện của chúng ta gấp rút, không có thời gian chuyển sân khác, sau đó từ chối đề nghị của bọn họ."

Thang Ngũ Viên rất hài lòng với kết quả này, nhưng vẫn không khỏi hừ nhẹ một tiếng: "Vậy mà tôi lại không biết cậu trở nên tốt như vậy từ lúc nào, còn thật sự muốn đồng ý đề nghị của quân đoàn Ngân Hổ, nếu là lúc trước, tôi muốn cậu đồng ý, cậu cũng sẽ không đồng ý."

Cậu đi vào trong phòng, cởi áo khoác ra tiện tay ném ở trên ghế sô pha

Tống Kiêu Bạch đi theo phía sau cậu khẽ nhíu mày, lấy áo của cậu treo lên giá, vuốt phẳng, "Rõ ràng cậu đã dặn tôi là không được quá hấp tấp, phải thay đổi tính tình nóng nảy trước đây, cho nên lần này tôi mới nhân nhượng cho khỏi phiền, ai biết cậu sẽ phản đối chứ?"

Sau khi kết hôn, Thang Ngũ Viên đã nói với Tống Kiêu Bạch mấy lần, bảo anh không nên quá hấp tấp và bốc đồng, cho nên Tống Kiêu Bạch mới cố gắng thu lại tính khí, lần này đối mặt với cách làm khác người của quân đoàn Ngân Hổ cũng không nổi giận ngay lập tức.

Thang Ngũ Viên quay đầu nhìn anh, "Tôi đã nói cậu không được bốc đồng, nhưng cậu cũng không thể để người khác trèo lên trên đầu cậu! Nếu lần này này cậu mở ra tiền lệ, về sau những quân đoàn khác cũng bắt chước, hết người này đến người kia bắt cậu phải làm theo ý họ thì phải làm sao?"

Thang Ngũ Viên nói xong, liếc xéo Tống Kiêu Bạch một chút, nổi giận đùng đùng tiện tay ném mũ lên mặt bàn, bởi vì Tống Kiêu Bạch có bệnh thích sạch sẽ, cho nên sau khi kết hôn, mỗi lần Tống Kiêu Bạch chọc cậu giận, cậu đều thích bới tung mọi thứ lên, cố ý chọc giận Tống Kiêu Bạch.

Tống Kiêu Bạch nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của cậu, khẽ cong môi, thu lại mũ của cậu, treo nó bên cạnh mũ của mình ở phòng để quần áo, đi tới xoa xoa cái đầu của cậu, dịu dàng nói: "Được, tôi đã biết."

Tóc Thang Ngũ Viên khác với anh, mềm mượt đến không ngờ, khi Tống Kiêu Bạch không có chuyện gì làm thì luôn thích đưa tay ra xoa xoa.

Thang Ngũ Viên được vuốt lông, cuối cùng cũng bình tĩnh lại không ném đồ nữa, mặc dù sốt ruột đẩy tay Tống Kiêu Bạch ra, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên, tâm tình khá hơn một chút, "Tôi muốn ăn dưa hấu."

"Được." Tống Kiêu Bạch cởi áo khoác xuống, xắn tay áo lên, đi vào phòng bếp tự tay cắt một đĩa dưa hấu, sau đó bưng trở lại.

Dưa hấu vừa lấy ra khỏi tủ lạnh, mát lạnh sảng khoái, Thang Ngũ Viên ăn một miếng, cuối cùng cũng cảm thấy lửa giận trong lòng đã hoàn toàn tiêu tan, cậu nuốt xuống miếng dưa hấu, nhìn Tống Kiêu Bạch có chút khó chịu hỏi: "Sao cậu lại không ăn?"

Ăn miếng dưa hấu trong miệng, trong lòng cậu không khỏi nhớ đến quả dưa hấu mà cậu đã ăn cùng Tống Kiêu Bạch khi ở bệnh viện, cậu không nhịn được cười trộm, quan hệ của cậu và Tống Kiêu Bạch bắt đầu thay đổi, hình như cũng bắt đầu từ lúc đó.

Tống Kiêu Bạch cong môi, vươn tay lấy xuống hạt dưa hấu dính trên gò má cậu, ném vào trong thùng rác, "Tôi không ăn, hôm nay uống nhiều nước, hiện tại không đói bụng."

"Cậu uống nhiều nước như vậy để làm gì." Thang Ngũ Viên nhớ tới bộ dáng cứ uống hết hụm nước này đến hụm nước khác của Tống Kiêu Bạch, không nhịn được hỏi ra.

Tống Kiêu Bạch nghe cậu hỏi vậy, hơi nhướng mày, không khỏi véo mặt cậu một cái, "Cậu nói xem tôi uống nhiều nước như vậy là vì sao? Còn không phải do sáng hôm nay cậu nhất quyết muốn làm bữa sáng."

Thang Ngũ Viên nhớ bữa sáng hôm nay, không khỏi lè lưỡi, sáng nay cậu dậy sớm, tâm huyết dâng trào, muốn thử tự mình làm bữa sáng, kết quả cậu bỏ nhiều muối quá, mặn ăn không nổi, cậu chỉ nếm thử một miếng, nhanh chóng từ bỏ, cuối cùng bữa sáng cậu làm cậu không ăn miếng nào, đều là Tống Kiêu Bạch ăn.

Cậu nhỏ giọng lầm bầm một câu, "Tôi cũng đâu có ép cậu ăn..."

"Là chính tôi muốn ăn." Tống Kiêu Bạch gật đầu, nhìn thấy cậu có chút mất mát cúi đầu, vội vàng không đỏ mặt chút nào che giấu lương tâm nói: "Thật ra bữa sáng hôm nay trừ việc hơi mặn một chút thì ăn rất ngon, lần đầu tiên cậu xuống bếp đã có thể làm tốt như vậy, rất có năng khiếu."

Thang Ngũ Viên nghe anh nói vậy, lập tức vui vẻ ngẩng đầu lên, cắn một miếng dưa hấu, hai mắt sáng ngời nói: "Nếu cậu thích, buổi sáng ngày mai tôi sẽ làm cho cậu ăn tiếp."

Tống Kiêu Bạch im lặng một lát, mấp máy đôi môi khô khốc, chậm rãi hỏi: "Có phiền cậu quá không? Chúng ta còn phải đi làm, không cần phiền phức như vậy."

...Thật ra không làm cũng được.

Thang Ngũ Viên không thèm để ý chút nào xua tay, "Không phiền không phiền, sáng tôi dậy sớm chút là được."

Tống Kiêu Bạch đỡ trán, âm thầm hạ quyết tâm, xem ra sau này buổi sáng phải để Thang Ngũ Viên "bận bịu một chút", đến nỗi không còn dư sức mà nghĩ đến việc làm bữa sáng mới được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.