Chương trước
Chương sau
Thịnh Liên bước ra khỏi tòa nhà quân đội, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía phòng làm việc của Thang Ngũ Viên, đôi mắt âm trầm khẽ híp lại.

Ba tên đi theo phía sau hắn nhanh chóng dừng lại, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt âm tình bất định của hắn, hỏi với vẻ nơm nớp lo sợ: "Tam hoàng tử, còn có chuyện gì sao?"

Thịnh Liên nhìn bọn họ, trầm giọng ra lệnh: "Quay lại, bí mật theo dõi Tống Kiêu Bạch và Thang Ngũ Viên, nếu bọn chúng có bất kỳ cử chỉ thân mật nào thì báo cáo cho tôi."

Hắn liếc nhìn phòng làm việc của Thang Ngũ Viên lần cuối, sau đó xoay người sải bước rời đi, hắn muốn thử xem Tống Kiêu Bạch và Thang Ngũ Viên có thực sự ở bên nhau không, nếu như bọn chúng chỉ là bất đắc dĩ phải kết hôn, hắn xem bọn chúng còn kiêu ngạo đến mức nào?

"Rõ." Ba người phía sau hắn, trừ cái tên bị thương thì còn lại hai người đều ở lại theo dõi.

Bọn chúng đợi một hồi ở dưới tầng, Tống Kiêu Bạch và Thang Ngũ Viên đi ra, bọn chúng cũng vội vàng cẩn thận đi theo.

Tống Kiêu Bạch và Thang Ngũ Viên đi không nhanh không chậm, thỉnh thoảng cúi đầu nói vài câu về chuyện kết hôn, khi đi ngang qua một khu rừng nhỏ, Tống Kiêu Bạch đột nhiên ho khan một tiếng, dừng lại nói: "Bác sĩ Đông nói, một khi bắt đầu điều trị, tốt nhất là không nên ngắt quãng giữa chừng, khoảng cách giữa những cái ôm và hôn cũng phải có quy luật một chút, chẳng hạn như ôm, khoảng cách giữa hai lần không cách nhau quá hai tiếng".

Anh nhìn Thang Ngũ Viên, hơi dừng một chút rồi nói: "Vừa rồi chậm trễ như vậy, hình như đã gần hai tiếng..."

Thang Ngũ Viên gật đầu, cực kỳ tự nhiên nói: "Muốn ôm ngay bây giờ sao? Ở đây?" Cậu nhìn chung quanh một chút, nơi này thường xuyên có binh sĩ chạy bộ đi ngang qua, cậu và Tống Kiêu Bạch là cấp trên, ôm nhau ở đây hình như không hay lắm.

Tống Kiêu Bạch đưa tay ra nắm lấy tay cậu, chỉ vào hướng rừng cây, "Tới nơi đó đi."

Thang Ngũ Viên liếc mắt nhìn theo hướng anh chỉ, nơi đó đúng thật là có chỗ bị che khuất, người đi ngang qua hẳn sẽ không thấy bọn họ, cậu cũng không phản đối, để Tống Kiêu Bạch dẫn mình vào rừng cây.

Chu Cường đang kéo hành lý ra ngoài, sáng nay hắn nhận được tin báo nhiệm vụ lần này có thể phải mất một năm rưỡi mới có thể trở lại, hắn cực kỳ không muốn rời xa quân đội, cho nên đi rất chậm.

Hắn lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy Tống Kiêu Bạch và Thang Ngũ Viên đang đứng ở phía trước, hai mắt sáng lên, vừa định tiến lên chào hỏi, liền thấy Tống Kiêu Bạch nắm tay Thang Ngũ Viên dẫn cậu vào trong rừng cây nhỏ.

"..." Hắn yên lặng khép lại cái miệng muốn chào hỏi, bởi vì hình ảnh hai vị đối thủ ngày xưa bây giờ lại cùng nhau tiến vào rừng cây nhỏ thật sự kích thích quá mức, hắn không khỏi tăng tốc bước chân nhanh chóng rời khỏi quân đội, tạm thời hắn chưa thể chấp nhận sự thay đổi điên rồ này, xin hãy để cho hắn bình tĩnh trước đã.

Hai tên tay sai Thịnh Liên phái tới theo dõi núp trong bóng tối, chờ hắn rời đi mới đi theo Thang Ngũ Viên và Tống Kiêu Bạch vào rừng cây.

Bọn chúng không dám tạo ra tiếng động, cho nên đi rất chậm, cũng không dám đi theo quá gần, vẫn luôn giữ khoảng cách cẩn thận, Thang Ngũ Viên và Tống Kiêu Bạch đều đã trải qua quá trình huấn luyện nghiêm ngặt, tính cảnh giác của họ là thứ mà chúng không thể so bì nổi, vì vậy chúng không thể bất cẩn.

Bọn chúng núp sau một thân cây, từ xa nhìn lại, chỉ thấy sau khi đi vào sâu trong rừng cây Tống Kiêu Bạch và Thang Ngũ Viên ôm chặt lấy nhau, Tống Kiêu Bạch cao hơn Thang Ngũ Viên nửa cái đầu, cơ thể cũng cường tráng hơn chút, từ xa nhìn vào, giống như là anh đang giam cả người Thang Ngũ Viên vào trong lồng ngực của mình vậy, khuôn mặt ngày thường cứng rắn lạnh lùng giờ phút này nhìn dịu dàng hẳn đi, Thang Ngũ Viên bị anh ôm vào trong ngực, cả người đều có vẻ hơi nhỏ nhắn xinh đẹp, khuôn mặt trắng nõn ửng lên rạng mây đỏ, còn xinh đẹp hơn thường ngày bội lần.

Một tên tay sai trơ mắt nhìn hình ảnh trước mắt, không nhịn được nói: "Trước kia chỉ huy cũng đẹp như vậy sao?"

Người bên cạnh cũng lộ ra vẻ sợ hãi tột độ, nhỏ giọng thầm thì, "Chỉ huy trước kia là hung thần, ai mà dám nhìn, bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ tình huống trước đây khi hắn đối mặt với thiếu tướng, không ngờ lại có ngày tôi sẽ thấy hai người bọn họ ôm nhau, hiện tại tôi thật sự nghi ngờ mắt mình xuất hiện ảo giác."

"Đúng đó, mà trước kia cậu có nhìn thấy bộ dạng dịu dàng tình cảm này của thiếu tướng Tống chưa? Tôi vẫn luôn cho rằng trong lòng của hắn chỉ có quân đội, đời này cũng sẽ không yêu đương, không nghĩ tới vậy mà lại ở cùng với chỉ huy! Nếu không phải tôi được tận mắt chứng kiến, tôi thật sự không tin."

"Khó trách Tam hoàng tử sẽ nghi ngờ, thật sự là không thể tin được, hiện tại tôi rất muốn Tam hoàng tử đến đây tận mắt nhìn bộ dạng không kìm lòng được mà tìm khu rừng nhỏ để thân mật của bọn họ."

....

Trong lúc hai người bọn chúng đang cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cách đó không xa, Tống Kiêu Bạch hơi cúi đầu, tới gần bên tai Thang Ngũ Viên nói: "Phía trước bên trái hình như có người."

Thang Ngũ Viên bình tĩnh chuyển động đầu, nghiêng đầu nhìn qua, híp mắt nhìn kỹ, "Hình như là người của Thịnh Liên."

Vẻ mặt Tống Kiêu Bạch hơi tối sầm lại: "Hẳn là Thịnh Liên phái tới theo dõi chúng ta, có thể là để xem quan hệ của chúng ta có phải thật hay không."

"Làm sao bây giờ?" Thang Ngũ Viên nhíu mày, trong lòng không khỏi có chút nóng nảy, Thịnh Liên này thật sự là nhàn rỗi không có việc gì làm, cứ phải soi mói chấp nhặt với cậu làm gì không biết.

Tống Kiêu Bạch im lặng một chút nói: "Hôm nay số lần hôn vẫn chưa hoàn thành, nếu không bây giờ chúng ta hôn đi?"

Thang Ngũ Viên liếc mắt nhìn hai tên đang lén lút thậm thụt cách đó không xa, không chút do dự nhắm mắt lại, "Tới đi."

Tống Kiêu Bạch nhìn hàng mi run rẩy của cậu, cong môi, vươn tay nâng cằm cậu lên, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cậu.

Hai người ở đằng xa nhìn thấy bọn họ hôn nhau thì lập tức trợn mắt há hốc mồm vì kinh ngạc, sau đó nhìn nhau rồi ăn ý chạy về thật nhanh, phải quay về báo cáo với Tam hoàng tử, quen hệ giữa thiếu tướng Tống và chỉ huy không thể nào giả được! Cái này rõ ràng là chính xác 100%, không thể nào thật hơn!

Tống Kiêu Bạch nhìn bọn chúng chạy xa, sau đó thu lại ánh mắt, ôm eo Thang Ngũ Viên, làm sâu nụ hôn này.

...

Ngày Thang Ngũ Viên và Tống Kiêu Bạch cùng đi tham gia hôn lễ Thang Tứ Viên, bởi vì thói quen trong quân đội cho nên hai người bọn họ đều dậy sớm, cùng nhau ăn sáng, khi đi qua sân huấn luyện thì dừng lại để quan sát các binh sĩ huấn luyện một lúc, trong quá trình huấn luyện, do còn sớm nên bọn họ nhân tiện hướng dẫn các binh sĩ động tác cầm súng.

Thang Ngũ Viên và Tống Kiêu Bạch lần lượt chia ra chỉ dẫn cho hai hàng, đến lượt Khương Thắng Lượng, Thang Ngũ Viên dừng lại một chút, lời lần trước của Khương Thắng Lượng vẫn còn văng vẳng bên tai cậu, cũng không biết có nghiêm túc hay không.

Khương Thắng Lượng nhìn thấy Thang Ngũ Viên thì hai mắt sáng lên, lập tức nở nụ cười, hắn nhỏ giọng nói: "Chỉ huy, cuối cùng ngài cũng chịu ra mặt rồi, nhìn thấy ngài khôi phục như thường, tôi thật sự vui vẻ thay ngài."

Thang Ngũ Viên khẽ gật đầu, "Cảm ơn." Cậu xấu hổ không nói, lúc trước không phải là cậu không chịu ra ngoài, mà là bởi vì kỳ phát tình chưa qua mà thôi, cho nên cậu không thể ra ngoài

Khương Thắng Lượng nhìn gương mặt cậu có chút đỏ hồng, giọng tràn ngập sự ngượng ngùng nói: "Chỉ huy, chuyện lần trước tôi nói với ngài, ngài đã cân nhắc chưa? Tôi rất nghiêm túc, mặc dù có khả năng ngài vẫn chưa hiểu rõ tôi, nhưng mà tôi vẫn luôn rất sùng bái ngài, tôi thật sự muốn làm điều gì đó cho ngài..."

"Khương Thắng Lượng." Tống Kiêu Bạch mặt không cảm xúc, ở cách đó không xa nhìn qua, lạnh giọng nói: "Lúc huấn luyện ai cho cậu dừng lại nói chuyện? Đã đến quân đoàn Kim ưng, thì phải tuân theo quy củ của quân đoàn Kim ưng, hiện tại lập tức đi chạy năm vòng chịu phạt."

"Rõ!" Khương Thắng Lượng trả lời rõ ràng, trong lòng cảm thấy buồn phiền không thôi, tại sao lần nào cũng bị Thiếu tướng bắt được vậy.

Thang Ngũ Viên nhìn Khương Thắng Lượng cúi đầu chán nản bắt đầu chạy vòng quanh sân huấn luyện, không khỏi khẽ nhíu mày, đi đến bên cạnh Tống Kiêu Bạch nói: "Cậu ta chỉ nói với tôi vài câu, cậu phạt cậu ta làm cái gì?"

Vẻ mặt Tống Kiêu Bạch hơi trầm xuống nhìn cậu, "Cậu đau lòng?"

Thang Ngũ Viên không hiểu cho lắm, "Chẳng qua tôi cảm thấy dù sao Khương Thắng Lượng vừa tiến vào quân đoàn Kim ưng không lâu, có thể có nhiều thứ vẫn còn chưa quen, cho nên không cần xử phạt nghiêm khắc như vậy."

Tống Kiêu Bạch lạnh giọng hỏi lại: "Quân kỷ không nghiêm, thì sao quản lý?"

Thang Ngũ Viên không biết tại sao lại có chút tức giận trước giọng điệu lạnh lùng của anh, không khỏi ngẩng đầu nhìn anh, cũng lạnh giọng hỏi: "Vậy có phải cậu cũng muốn phạt tôi hay không?"

Tống Kiêu Bạch nghe vậy nhíu mày, mím môi, im lặng một lát mới nói: "... Hôm nay cậu được nghỉ, không phải huấn luyện chính thức, không cần chịu phạt."

Tống Kiêu Bạch dùng ngữ khí nghiêm túc lúc làm việc, Thang Ngũ Viên cảm thấy trong lòng càng nóng hơn, không khỏi tức giận trừng mắt nhìn Tống Kiêu Bạch.

Người chung quanh thấy cảnh tượng này, họ đều len lén theo dõi, trong lòng không hẹn mà cùng cho rằng hai người lại sắp đánh nhau.

Ngoài suy nghĩ của bọn họ, chỉ huy trừng thiếu tướng một hồi, cũng không nói ra lời ác ý gì mà chỉ sải bước rời khỏi sân tập, chỉ huy đi rất nhanh, xem ra cơn giận còn sót lại chưa tiêu.

Một lát sau, vậy mà thiếu tướng lại đuổi theo, vẻ mặt xem ra còn có chút ân hận và chán nản.

Mọi người nhìn nhau, tất cả đều không nhịn được cảm thấy kinh ngạc.

...

Trên đường đến tiệc cưới, hai người im lặng một đường không nói gì, Tống Kiêu Bạch lái xe, Thang Ngũ Viên mím môi nhìn ra cửa sổ, không hề cho Tống Kiêu Bạch có cơ hội nói chuyện, cho đến khi họ đến đám cưới của Thang Tứ Viên, cậu cũng không nói lời nào, chỉ mở cửa bước ra ngoài.

Khi hai người tới sảnh tiệc, áp suất không khí trên người hai người càng lúc càng lạnh, cả người như kết thành một tầng băng sương vậy.

Anh em nhà họ Thang cũng không quá ngạc nhiên về cách thức ở chung giữa hai bọn họ, bọn họ vẫn luôn biết Tống Kiêu Bạch và Thang Ngũ Viên là đối thủ, bây giờ nhìn bộ dạng này của hai người họ cũng không có cảm thấy kỳ quái, ngược lại đều cho rằng là đương nhiên.

Chỉ có Thang Bá Đặc và Nguyên Thu biết quan hệ hiện tại của hai người bọn họ, nhìn bộ dạng này của bọn họ, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Tống Kiêu Bạch và Thang Ngũ Viên lần lượt chào hỏi mọi người, một lúc sau, quả nhiên Thịnh Sầm và Thang Thất Viên đi đến hội trường, Tống Kiêu Bạch và Thịnh Sầm liếc nhau, Tống Kiêu Bạch cúi đầu nói với Thang Ngũ Viên: "Tôi qua đó trước."

Thang Ngũ Viên hừ nhẹ một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác, trong lòng của cậu có trữ một đám lửa, loại lửa này cùng với loại lửa thời điểm đối chọi gay gắt kia khác nhau, dường như nhiều hơn chút tủi thân cùng với không cam lòng, cậu cũng không nói rõ được cũng không tả rõ được loại cảm giác này là vì xảy ra cái gì, cậu chỉ biết khi cậu nhớ về giọng điệu vừa rồi của Tống Kiêu Bạch, trong lòng không nhịn được tức giận, hiện tại cũng không muốn nói một lời với Tống Kiêu Bạch.

Tống Kiêu Bạch bất lực nở nụ cười, chỉ có thể bưng chén rượu đi tìm Thịnh Sầm trước, đợi chút nữa lại quay lại dỗ người.

Vừa rồi anh vô tình chọc giận mèo rừng nhỏ, anh phải suy nghĩ thật kỹ cách dỗ nó, nếu không mèo rừng nhỏ sẽ vươn cái đệm thịt nhỏ ra cào anh, thật ra đệm thịt nhỏ rất đáng yêu, anh cũng rất thích xem dáng vẻ mèo rừng nhỏ duỗi móng vuốt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.