Tôi có cha mẹ và đứa em trai kỳ quặc. Ba không cười nói, mẹ thần kinh, em trai liệt dây thần kinh mặt.
Người ta nói cháu giống chú, tôi rất đồng tình. Bà thường bảo tôi và chú nhỏ giống nhau như đúc hồi nhỏ, gần như một kiểu mẫu, thông minh (phá phách). Có lẽ vì thế mà tôi rất thân với chú. Ấn tượng của tôi về ba là người rất bận, thường về nhà lúc nửa đêm, hồi nhỏ rất sợ ba dùng roi mây đánh tôi. Lớn lên hiểu ra, ba chỉ là con hổ giấy, mẹ chỉ đâu ba đánh đó.
Ngoài mẹ ra, ba chưa bao giờ cười với ai cả. Với tôi và mẹ hoàn toàn khác hẳn, mẹ bảo ba rất thương tôi, chỉ là ba không biết thể hiện thôi, tôi không tin.
Năm 18 tuổi tôi rời khỏi nhà, sang nước ngoài du học, ăn chơi với một nhóm nhà giàu. Giống như tất cả các thiếu gia thứ hai, tôi không biết gì về gạo tiền dầu muối, cũng chẳng biết hôm nay là ngày nào, mặc dù không thực sự giàu có nhưng tôi vẫn chơi cùng họ.
Tôi học cách hút thuốc, uống rượu, trải nghiệm những điều tốt đẹp và xấu xa của phụ nữ. Tôi vẫn vô tư vô lo, vẫn cười nói hớn hở. Trong lòng tôi cảm thấy đó là lỗi của ba không dạy dỗ tôi tốt, nhưng em trai lại ngoan ngoãn và thông minh, tôi không thể công khai đổ lỗi cho bố mẹ.
Cho đến một mùa hè nọ, tôi đua xe ở San Francisco, lao ra khỏi đường đua, gân kéo căng ra, chân phải gãy. Ba mẹ và em trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ho-luc-co-chuyen-vui/3421801/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.