"Vửa bơi lội, vừa nhảy bungee, bình thường cô thích các môn thể thao mạo hiểm à?" Lục Đình Dục tiếp tục hỏi.
Mã Tư Tư gật đầu: "Rất thích, có cơ hội là đi chơi liền."
"Nhưng cô thường đi một mình à?"
"Cuối cùng cũng không phải bạn bè nào cũng thích mạo hiểm mà, tôi thường đi một mình nhiều hơn. Còn anh, ở Bắc Kinh thường xuyên không?"
"Ừ, ba mẹ, anh trai, chị dâu và cháu trai của tôi đều ở Bắc Kinh."
"Anh còn cháu trai à? Vậy anh trai anh cưới được lâu chưa?"
"Cũng chưa lắm, anh trai tôi khá là trầm lặng, chắc sợ vợ phát hiện ra bệnh lý của mình mới bỏ chạy, phải ra tay trước, có con rồi thì dù bỏ cũng không đi xa được."
Mã Tư Tư cười lớn: "Anh nói vậy về anh trai à? Anh ấy biết chắc chắn sẽ tức giận đấy."
"Ổng mới là kẻ độc ác nhất, sao tức giận được, chỉ âm thầm hãm hại tôi thôi!"
Mã Tư Tư nhìn anh: "Tình cảm anh em hai người thật tốt đấy."
Lục Đình Dục ngạc nhiên: "Mắng thì mắng nhưng vẫn là anh em ruột thịt mà. Còn cô, cô là con một à?"
"Tôi..." Mã Tư Tư suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi không có cha mẹ, lớn lên ở cô nhi viện."
Lục Đình Dục chẳng hề ngượng ngùng vì đã chạm vào vết thương của người khác, ngược lại còn cười tươi: "Ưu điểm khi có gia đình là có chỗ dựa tình cảm, còn không có gia đình thì được tự do, tùy cách nhìn. Nếu không quan tâm thì thật ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ho-luc-co-chuyen-vui/3421798/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.