"Em về rồi này!" Tiêu Nặc vui mừng chạy về khách sạn.
"Em gặp Liêu Phàm Tử rồi à?" Lục Đình Hành ôm hai tay trước ngực, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách của căn hộ, vẻ mặt nghiêm túc.
"Ngày cưới mọi người đều gặp cả rồi mà."
"Anh nói lúc nãy đó, cô ta nói gì với em vậy?" Anh đứng dậy kéo tay cô, "Cô ta nói gì với em vậy?"
Tiêu Nặc dẫu môi ra nói: "Còn gì nữa chứ, tình cảm sâu nặng giữa hai người, tình yêu oán hận, còn hay hơn cả phim truyền hình nữa, đúng là đôi vàng đáng yêu, trai tài gái sắc, nếu anh không tự mình tạo ra, hai người đã bay lượn cùng nhau từ lâu rồi, biết đâu bây giờ đã có con cái sai bảo rồi."
"Nói cho đàng hoàng chứ!" Lục Đình Hành kéo lỗ tai Tiêu Nặc, nắm lấy tay cô, mặc dù môi anh lạnh, nhưng bàn tay lại ấm áp, hơi khô, hơi dài, Tiêu Nặc cúi đầu sờ lỗ tai đỏ ửng, nói nhỏ: "Thật ra cũng chẳng nói gì đâu."
"Anh thực sự từng thích cô ta, hồi nhỏ cô ta khác với các bạn gái khác, con trai hồi nhỏ dễ bị thu hút bởi những cô gái có chính kiến, độc lập và thông minh, cảm giác đó khi lớn lên mới trở nên kinh khủng, cô ta luôn cảm thấy anh không thể mang lại cho cô ta vinh quang xứng đáng, không thể đem lại sự rực rỡ mà cô ta mong muốn, dần dà gánh nặng đó càng lúc càng nặng nề, anh cũng càng khó chịu, anh không muốn ép bản thân làm những việc mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ho-luc-co-chuyen-vui/3421792/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.