Ngày hôm sau.
Em tỉnh dậy với đôi mắt thâm quầng chả khác nào gấu trúc.
Hôm nay ‘bà dì’ em tới thăm..
Mới sáng em đã cố gắng vực cơ thể mệt mỏi này, lết khỏi giường đi học để chiều tối còn đến căn cứ thông báo tình hình nhiệm vụ. Cũng như xin phép tạm nghỉ một tuần. Chuyện mà mọi tháng em thường làm, mà đến chính em cũng không hiểu tại sao em phải tự hành hạ bản thân làm đủ thứ như này.
Phần dưới bụng đã đau quoằn quoại, giờ đến cả phần dưới cũng nhức mỏi. Việc đi lại đúng là cực hình. Thấy vẻ mặt em có hơi xanh xao, Nghiêm Túc ngồi cạnh em hỏi thăm.
“Chị thấy không khỏe trong người sao? Hay giờ ta lên thẳng bệnh viện luôn nhé?”
Tài xế trước mặt đang có nhiệm vụ chở cả hai lên trường, thấy Nghiêm Túc hỏi hăng. Tài xế cũng lo lắng, sốt ruột nhìn vào gương chiếu hậu, coi coi sắc mặt em có như lời Nghiêm Túc nói không.
Lý do Nghiêm Túc ở đây cũng vì chung nhà nên giờ mới chung xe. Cậu ta lo lắng tới mức có thể cúp một buổi học, mà không sợ ông nội rầy la.
Em mặt hiện rõ nét khó chịu rõ ràng, thế mà miệng lại chối rằng mình ổn. Bên trong em thực sự đang rất mệt mỏi, hiện tại em chỉ muốn nằm xuống thay vì ngồi như này. Nghiêm Túc biết mình có nói thêm cái gì nữa thì em đều nói không với tất cả.
Cậu ta làm mặt nghiêm trọng, cẩn thận dặn dò em: “Nếu chị thấy trong người khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ho-cam-dot-nhien-lai-co-chau/2836423/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.