Cẩm Hương Lộc ngồi trên ghế, tựa lưng gục đầu thẫn thờ. Chả khác nào người mất hồn, đôi mắt trống rỗng từ từ ngước lên nhìn người đứng phía đối diện. Tâm trí rời khỏi bến cảng từ lâu, lập tức bị một thế lực nào đó lôi mạnh về hiện tại.
"Anh biết mẹ ruột tôi là ai đúng chứ?"- Nghỉ lấy hơi một lúc, Cẩm Hương Lộc không để người đối diện trả lời vội nói thêm:
"Cái 'cây mầm' lão già họ Đô nói trước khi chết chính là em gái ruột. Cũng có nghĩa là người em song sinh của tôi. Năm đó ở trại trẻ mồ côi, tôi từng bị bắt trông một đứa trẻ luôn mang trạng thái ốm yếu. Nếu tôi không lầm thì người đó chính là nguyên do khiến anh muốn tiếp cận tôi?"
Cẩm Hương Lộc đột ngột thay đổi một cách chóng mặt. Lời nói cũng bất thường. Đang bình thường tự dưng lại lôi chuyện đâu đâu ra nói.
Nhưng hắn lại hiểu rất rõ ý em. Và cũng chỉ có người trong cuộc như em, và người ngoài vô tình hiểu ý như hắn mới có thể hiểu được lời nói đó. Không biết Cẩm Hương Lộc nghe từ ai. Cơ mà phần lớn đều là manh mối trong quá khứ để lại cho em.
Trái với vẻ thản nhiên 'hỏi chuyện', người đứng đối diện dù đã được che dấu khuôn mặt đằng sau lớp khẩu trang đen thần bí. Thì đôi lông mày đậm vẫn khẽ nhích lên, mi mắt rung nhẹ, đồng tử dãn to ngạc nhiên nhìn em đang ngồi trên ghế.
Thứ áp lực hay còn được gọi là khí chất vây quanh con người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ho-cam-dot-nhien-lai-co-chau/2836370/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.