Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tính cách Trương Ôn Luân cũng giống như vẻ ngoài của hắn, tuy hay cười, thoạt nhìn có vẻ cởi mở với bất kỳ ai, nhưng thực ra đối với chuyện của người khác hắn không bao giờ quan tâm. Hắn chịu ơn Thượng Đình Chi nên sẵn sàng chìa ra một tay, nhưng sự giúp đỡ vẫn là có giới hạn.
“Thầy Trương, ý thầy là trong công trường của tôi có uế vật sao?”, Chu Nhuận Hoa đặt tách trà xuống, nghi hoặc nhìn Trương Ôn Luân ngồi đối diện.
“Có một vụ tai nạn xảy ra mới đây ở công trường xây dựng trường trung học, ông chủ có nghe nói đến chưa?” Trương Ôn Luân bình tĩnh nói, “Một số công nhân nhập cư bị rơi khỏi giàn giáo và gãy chân, nhiều người còn nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ lúc nửa đêm.”
“Tôi có nghe nói.” Chu Nhuận Hoa bình tĩnh gật đầu, “Về sau hình như chuyện đó đã êm xuôi rồi?”
“Đúng vậy, bởi vì thứ uế vật kia đã đi rồi.” Trương Ôn Luân nghiêng người nói, thần bí đến gần Chu Nhuận Hoa, “Ông chủ Chu đoán xem thứ đó đi đâu?”
Chu Nhuận Hoa buồn cười hỏi, “Thầy Trương ý muốn nói thứ đó đã tới công trường của tôi sao?”
Thấy Chu Nhuận Hoa có vẻ dửng dưng, Trương Ôn Luân đẩy đẩy cặp kính tròn của mình, dựa lưng vào sô pha, sâu xa nói, ” Ông chủ Chu, nghe lời tôi, chớ để những thứ ô uế lung tung.”
“Không phải chứ, thầy Trương làm sao biết được ở chỗ tôi có uế vật?” Chu Nhuận Hoa buồn cười hỏi, “ Tôi dạo này cũng không gặp thầy hiệu trưởng, chắc không đến nỗi lại có thứ tà môn gì bỗng dưng chủ động chạy tới tìm tôi đâu.”
Trương Ôn Luân không vội giải thích, hỏi: “Nghe nói gần đây chỗ nghĩa trang của Chu lão bản đã tạm ngưng xây dựng. Phải chăng là xảy ra chuyện?”
Nghĩa trang tạm ngừng thi công là vì mộ Lý Tướng Quân được phát hiện, không liên quan gì đến “uế vật”, tuy nhiên chẳng mấy ai được biết chuyện này nên từ góc nhìn của Chu Nhuận Hoa, Trương Ôn Luân quy cho uế vật này kia cũng là điều dễ hiểu.
“Có chút chuyện, nhưng cũng lặt vặt thôi.” Chu Nhuận Hoa hàm hồ đáp, thổi thổi tách trà, ánh mắt sau làn khói nghi ngút ẩn giấu sự gian xảo.
Việc dừng thi công đối với Trương Ôn Luân thì xem như là chuyện không hay, nhưng đối với Chu Nhuận Hoa lại là một điều tốt, bởi vì cục trưởng cục Văn hóa cho hắn một tuần để di dời lăng mộ Lý Tướng Quân, đổi lại tất nhiên hắn ta cũng chiếm được rất nhiều lợi ích. Nhưng so với bảo vật dưới công trường thì chẳng đáng gì, nhặt đại một di vật văn hóa trong lăng mộ đem bán cũng đủ để bù lại tất cả tổn thất của Chu Nhuận Hoa.
Hơn nữa, mộ Lý Tướng Quân là nơi phong thủy đắc địa, đem bình tro của người phụ nữ kia chôn xuống đó cũng coi như là làm một việc tích đức rồi.
Chu Nhuận Hoa thầm gảy bàn tính. Trương Ôn Luân thấy hắn không coi trọng lời cảnh báo của mình, liền nghiêm nghị nói: “Ông chủ Chu, đừng trách tôi không nhắc nhở ông. Thứ uế vật đó uy lực không tầm thường đâu. Rất có thể ai đó đã cố tình sắp đặt thứ đó để hãm hại ông đấy.”
Được Thượng Đình Chi nhờ cậy, Trương Ôn Luân không thể tiết lộ, cũng không muốn tiết lộ rằng hắn biết cái bình đó là do Chu Nhuận Hoa cố ý trộm đi. Vậy nên hắn chỉ có thể nói chuyện dưới góc độ người ngoài cuộc để tránh cho Chu Nhuận Hoa nghi ngờ.
“Có rất nhiều người muốn hãm hại tôi, tôi sẽ chú ý.” Chu Nhuận Hoa đặt tách trà xuống, lễ phép nói, “Cảm ơn thầy Trương đã nhắc nhở.”
Chu Nhuận Hoa nói lời này kỳ thực đã là đuổi khéo hắn đi rồi.
Trương Ôn Luân vẫn còn nợ một khoản ân tình, không muốn mất công vô ích, liền nói thẳng, “Ông chủ Chu, chú ý cũng không thể giải quyết được vấn đề này đâu. Ma nữ kia rất tàn độc. Chẳng biết lúc còn sống cô ta đã gặp phải chuyện gì mà khi chết đi lại biến thành một oán hồn lợi hại như vậy. Nếu không nhờ có thầy Lý Thiện dùng hết sức bảo vệ thì chỉ e là Thượng Đình Chi đã sớm đi đời nhà ma rồi.”
Trương Ôn Luân Đây nói lời này vốn toàn là bịa đặt. Nhưng với người trong ngành như hắn thì bịa chút cũng dễ như ăn bánh.
Chu Nhuận Hoa nghe vậy quả nhiên sắc mặt liền thay đổi, “Chuyện này thì liên quan gì tới thầy Thượng?”
Trương Ôn Luân trầm ngâm, “Thượng Đình Chi gặp phải tai kiếp, phải đến sống ở biệt thự Cố gia. Có lẽ ma nữ kia tưởng thầy Thượng là kẻ đã hại mình nên liền gây không ít sóng gió trong ngôi nhà đó. Nhưng tôi nghe thầy Thượng kể là từ khi mộ của cô ta bị phá hủy thì oán hồn đã rời khỏi ngôi nhà, chắc là đang đi tìm kẻ hại mình để báo thù. Ông chủ Chu, chuyện này không liên quan gì đến ông, cẩn thận cảnh giác đừng để tiểu nhân hãm hại.”
Những người tin tưởng phong thủy đều dễ dàng những thứ mê tín dị đoan làm cho lung lay. Chu Nhuận Hoa cau mày, dường như đang do dự, “Thầy Trương, sao thầy lại tính ra được thứ uế vật đó đang ở công trường của tôi?”
“Không phải tôi tính mà là Lý Thiện tính.” Trương Ôn Luân tiếp tục tùy tâm bịa đặt, “Sau cái ngày chiếc bình đó bị đào lên, Lý Thiện đã đến công trường một lần. Thầy Lý phát hiện ra rằng uế khí tụ về một khu vực đắc địa nào đó trên núi, liền trao đổi lại để thầy hiệu trưởng được yên tâm. Tôi cũng tình cờ nghe tin nghĩa trang của ông xảy ra chuyện nên tôi đoán có thể ma nữ đã tới chỗ của ông.”
“Chờ chút,” Chu Nhuận Hoa cắt ngang, vẻ mặt hoảng hốt, “Ý của ông là bình tro ở đâu thì ma nữ ở đó sao?”
“Đương nhiên.” Trương Ôn Luân thấy cá mắc câu, đẩy đẩy gọng kính, “Vậy nên ông chủ Chu mấy ngày tới càng phải cẩn thận đấy.”
Thượng Đình Chi đoán bình tro đang được giấu ở công trường nghĩa trang. Phái Trương Ôn Luân tìm tới Chu Nhuận Hoa, một là để xác nhận lại suy đoán này của hắn, hai là để Chu Nhuận Hoa chột dạ. Mục tiêu trước mắt đã đạt được, Trương Ôn Luân liền đứng dậy cáo biệt.
Chu Nhuận Hoa xưa nay vốn mê tín, nếu không ngày xưa đã chẳng cố sức phong ấn linh hồn của người phụ nữ xấu số kia trong biệt thự Cố gia.
Nhưng ngẫm lại thì lá gan hắn ta cũng không nhỏ. Trương Ôn Luân nhắc nhở cũng chỉ khiến hắn hơi bận tâm một chút, nghĩ rằng sắp tới hạn chế đến công trường là được. Mãi tới khi Triệu Oánh cũng nói rằng có vấn đề gì đó bất thường với công trường, hắn mới buộc phải tin rằng bình tro này nhất định không thể để ở đây.
“Tôi tính đủ kiểu vẫn không ra được một ngày tử tế để hạ mộ,” Triệu Oánh lấy ra mấy tờ giấy A4 đặt trước mặt Chu Nhuận Hoa, trên đó viết lằng nhằng đủ loại công thức tính toán. Triệu Oánh biết hắn xem không hiểu, liền thản nhiên “bánh vẽ”, “Khu đất này vốn là nhờ thế rồng hút nước nên mới gọi là đắc địa, nhưng gần đây không biết sao lại trên thân rồng lại mọc ra một cái vảy ngược, thay đổi cục diện, khiến nó trở thành thế đất xui xẻo. Tôi khuyên ông tốt nhất đừng tùy tiện hạ mộ.”
Chu Nhuận Hoa trong lòng có quỷ, Triệu Oánh vừa nói rằng phong thủy đã biến đổi, hắn liền lập tức cho rằng đó là do bình tro kia bị giấu ở công trường.
Cục trưởng chỉ cho hắn bốn ngày, nếu sau đó mộ vẫn chưa dời đi thì sẽ có văn bản chỉ đạo của chính phủ yêu cầu khai quật, vậy thì coi như mất trắng.
“Tôi sẽ tìm người xử lý chuyện này ngay lập tức.” Chu Nhuận Hoa không chút nghi ngờ Triệu Oánh, “Cô loại bỏ qua ảnh hưởng của cái vảy ngược kia, tính lại từ đầu, mau chóng cho tôi một ngày thích hợp.”
Mục đích của Triệu Oánh cũng giống như Trương Ôn Luân, muốn bứt dây động rừng, khiến Chu Nhuận Hoa phải chủ động lấy bình tro của ma nữ ra khỏi công trường. Chu Nhuận Hoa không thể ngờ rằng Triệu Oánh lại hợp sức với Trương Ôn Luân để chơi hắn, mà Thượng Đình Chi lại nắm chắc điểm này.
“Vậy hiện tại chúng ta chỉ cần để mắt tới hắn là được?” Hạ Nhạc Dương rúc trong lòng Thượng Đình Chi, ngẩng đầu nhìn hắn, “Nhưng dù tìm được bình tro rồi thì cũng biết phải làm sao để khiến hắn phải nhận tội đây?”
“E là khó.” Thượng Đình Chi xoa xoa sau đầu Hạ Nhạc Dương, “Cách tốt nhất là chúng ta đối đầu với hắn, khiến hắn buột miệng nói ra, nhưng nếu hắn cứ sống chết không nhận thì chúng ta cũng hết cách.”
“Như vậy không được,” Hạ Nhạc Dương ngồi thẳng dậy, cau mày, “Em đã hứa với ma nữ là sẽ đưa kẻ sát nhân ra trước công lý.”


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.