*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng hôm sau Hạ Nhạc Dương bị Thượng Đình Chi đánh thức. Cậu mơ thấy mình ngã từ vách đá xuống một cái cây, may là tay còn bám được vào một cành cây. Một con chim gõ kiến bay tới mổ liên tục vào tay cậu, cuối cùng không thể níu kéo thêm được nữa phải buông tay ra. Lúc này cậu mới choàng tỉnh. Mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn ngực rộng lớn của Thượng Đình Chi, hai người đang nằm đối mặt trên giường, hai tay Hạ Nhạc Dương túm chặt quần áo của Thượng Đình Chi, còn hắn đang cố gỡ tay cậu ra, dường như muốn rời đi.
“Anh đi đâu vậy?” Hạ Nhạc Dương mông lung hoảng hốt, tay càng túm chặt, nhìn thấy Thượng Đình Chi như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng vậy. Tuy rằng chưa tỉnh hẳn, nhưng tóm lại cứ phải ôm chặt đã rồi tính.
“Dương Dương, cậu buông ra đã.” Thượng Đình Chi chống nửa người dậy, vẻ mặt cấp bách, nhưng Hạ Nhạc Dương hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, không hề chú ý tới Thượng Đình Chi đang điên cuồng nháy mắt ra ám hiệu với cậu.
“Không được đi!” Hạ Nhạc Dương như một con mèo liều mạng chui vào lòng Thượng Đình Chi, tay ôm chặt eo hắn, “Anh biết không tôi lại gặp ma? Tôi sợ chết khiếp!”
“Biết rồi, không sao, trời đã sáng rồi.” Thượng Đình Chi xoa gáy Hạ Nhạc Dương an ủi, “Cậu buông tôi ra đã.”
“Không buông!” Hạ Nhạc Dương vùi đầu vào trong ngực Thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-giau-that-thu-hao-trach-cong-luoc/885215/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.