*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc LKP nâng ly với Hạ Nhạc Dương, cậu đang say mê ăn một miếng cá vược hấp.
Món cá vược này thật mềm, chỉ cần ăn kèm với hành lá, gừng thái sợi và nước sốt là đã cực kỳ xuất sắc.
Hạ Nhạc Dương không muốn đặt đũa xuống, nhưng tay LKP đã nâng ly rồi, đành phải nhai nhai mấy cái rồi nuốt nhanh xuống.
Nhưng đúng lúc này, Hạ Nhạc Dương cảm thấy cổ họng có gì đó mắc kẹt.
Cậu nhấp một ngụm rượu lớn, thực sự cảm thấy có gì đó không ổn nên ôm cổ khụ khụ vài cái, tay còn lại che miệng.
Thượng Đình Chi nhìn thấy, thản nhiên hỏi: “Hóc xương cá?”
Hạ Nhạc Dương gật đầu, lau đi nước mắt vì ho khan, cầm bát đũa lên, hùng hổ nói: “Không sao, ăn miếng cơm là nuốt được ngay.”
“Đợi đã…”
Thượng Đình Chi còn chưa dứt lời, Hạ Nhạc Dương đã ngậm một ngụm cơm lớn, khó nhọc nuốt xuống: “Được rồi, xương cá trôi rồi.”
Thượng Đình Chi khẽ cau mày, cũng lười quan tâm đến Hạ Nhạc Dương, nhưng nghĩ lại, dù sao cậu này cũng là con của bác Hạ, vẫn phải nhắc nhở.
“Sau này bị hóc xương không được nuốt xuống, dễ làm xước thực quản.”
Hạ Nhạc Dương hờ hững nói: “Đây chẳng phải là cách mọi người vẫn hay làm sao?”
“Vậy mới nói,” Thượng Đình Chi nhẫn nại nói, “Đừng bừa bãi học theo. Nếu xương cá không ra được thì hãy đi viện.”
Hạ Nhạc Dương buồn cười: “Thầy phong thủy thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-giau-that-thu-hao-trach-cong-luoc/885195/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.